Đông Văn Li tưởng mình cất giữ những cảm xúc nho nhỏ này rất tốt.
Nhưng hình như tiên sinh có thể nhìn thấu, mấy ngày sau, anh mở lời đề nghị với cô, cuối năm, Phòng Thương mại tổ chức hoạt động từ thiện, bất kỳ người nào gặp hoàn cảnh khó khăn, nếu đáp ứng một số điều kiện nhất định sẽ được phát lương thực, gạo, mì các loại, anh hỏi cô có muốn đi hỗ trợ không.
Đương nhiên là cô muốn đóng góp sức lực nhỏ nhoi của mình.
Anh chạm vào chóp mũi của cô, nói sẽ không có thù lao.
Đông Văn Li cười, hỏi trong lòng anh, cô thích kiếm tiền đến vậy sao.
“Đúng vậy, tỳ hưu nhỏ (*).” Anh đưa cho cô danh sách hàng cứu trợ và thông tin ngân sách.
(*) Tỳ hưu là loài thần thú trong truyền thuyết của Trung Quốc, được xem là linh vật mang về tài lộc cho gia chủ.
“Nhất quyết giữ tiền.” Cô ngồi trên thảm, ngả đầu lên đùi anh, lật qua xấp tài liệu, chân thành nói, “Tiên sinh, anh có một báu vật đấy.”
“Chứ sao, anh có một báu vật rất lớn.” Anh dựa vào sofa, thấy Đông Văn Li lật đến mấy trang sổ sách, anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô, “Biết tính sổ sách không?”
“Hửm?” Đông Văn Li nhìn sổ sách không rời mắt.
“Chuyên ngành ngoại ngữ không học môn kinh tế học.” Anh nhớ ra, tự gật đầu với bản thân, “Cũng không cần học nhiều, chỉ cần học kế toán là được, để có thể hiểu được sổ sách, không bị người ta lừa.”
Đông Văn Li chỉ lo lật qua tài liệu, không để t@m đến lời này, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-tien-sinh-mich-nha-tu/2134348/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.