🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sân trường tràn ngập rất nhiều tiếng thở ngắn thở dài sau kỳ thi cuối kỳ.

Cuối cùng Đông Văn Li cũng thi xong, cô thu dọn đồ đạc trên bàn, Khổng Dung ngồi trước mặt cô, quay đầu lại, nói, “A Li, kỳ nghỉ đông này, chúng ta cùng đi Hokkaido trượt tuyết đi.”

Đông Văn Li nhét sách vào túi vải, lắc đầu: “Không được, Dung Dung, tớ còn phải trông tiệm vào kỳ nghỉ đông.”

“Không phải cậu đã thuê nhân viên sao?” Khổng Dung biết Đông Văn Li đã thuê người, “Cậu cứ để cô ấy trông tiệm đi, rồi đi chơi cùng bọn tớ, cậu còn nhớ anh họ của tớ không, anh ấy bảo tớ hẹn cậu đấy.”

“Anh họ của cậu sao?” Đông Văn Li nghe thấy lời này thì ngẩng đầu, cô không có ấn tượng gì.

“Là người đưa tớ đến trường vào ngày khai giảng đấy, cậu không nhớ à, anh ấy còn xin thông tin liên lạc của cậu nữa.”

Đông Văn Li đã nhớ ra, là người ăn nói lớn tiếng, mặc áo hoa, lái xe thể thao mui trần, đeo kính r@m đến hỏi thông tin liên lạc của cô, cô khoát khoát tay: “Tớ không nhớ.”

“A Li, anh họ của tớ không phải người xấu, chỉ trông hơi giống công tử ăn chơi, thật ra anh ấy rất đơn thuần, nhà của cậu tớ đều là người làm ăn, điều kiện tốt lại còn thân thiện, quan trọng nhất là anh ấy hỏi tớ mấy lần về thông tin liên lạc của cậu, lần nào tớ về, anh ấy đều hỏi tớ về cậu, trời ơi ——”

Khổng Dung tựa cằm lên bàn của Đông Văn Li: “Cậu nói xem, sau này cậu trở thành vợ của anh họ tớ thì tớ sẽ vui vẻ biết bao nhiêu, chúng ta sẽ trở thành người một nhà.”

Đông Văn Li ngước mắt: “Thế này, Dung Dung, tớ sẽ dùng bí mật để đổi lấy cơ hội không làm chị dâu họ của cậu.”

“Bí mật gì?” Khổng Dung nghi ngờ.

Đông Văn Li đeo túi, nở nụ cười bí ẩn, chuẩn bị rời đi.

“Chậc, cậu đừng đi, nói mau!” Khổng Dung nắm lấy vạt áo của Đông Văn Li.

Đông Văn Li nhướng mày, thì thầm, “Mấy ngày trước tớ đến văn phòng giao tài liệu, thấy Sir Tần đánh rớt cậu.”

“Cái gì? Vậy làm sao tớ qua môn được! Tớ chỉ trốn học vài tiết, thầy ấy đã nhẫn tâm đánh rớt tớ sao, không được, tớ phải gọi cho cậu của tớ…”

Khổng Dung vội vàng loay hoay bấm điện thoại trong hoảng loạn.

Đông Văn Li ra hiệu “cố lên”, sau đó gạt bỏ đề tài kia.

Năm nay, giao thừa và Tết đến sớm.

Mấy năm qua, Đông Văn Li luôn tìm việc làm thêm trước kỳ nghỉ, nhưng năm nay, bởi vì còn phải quản lý chuyện buôn bán trong tiệm, cô không tìm công việc khác.

Tiệm hoa thuê một cô gái Việt Nam, tên Tiểu Điêu, một thời gian trước, cô ấy từng phụ việc vặt ở tiệm cây bonsai, một lần tình cờ tiếp xúc với nghệ thuật cắm hoa, cô ấy lại muốn đổi sang nghề này, đề nghị mức lương cũng không cao, chủ yếu là muốn giúp việc để học nghề.

Sau khi tiên sinh biết tin tức này, anh phàn nàn qua điện thoại, nói tiệm hoa mà thuê một người tên Tiểu Điêu thì đúng là điềm gở (*).

(*) “Điêu” trong tiếng Trung có nghĩa là “tàn lụi”.

Đông Văn Li nói đúng là người lớn tuổi hay mê tín, cô là người trẻ trong thời đại mới, không quan t@m đến những chuyện này, chỉ cần cô ấy ổn định, chịu khó là được.

Vậy là anh thay đổi chủ đề, bảo cô quay lại Sài Gòn trước Tết.

Âm thanh từ đầu dây bên kia truyền qua chiếc điện thoại PHS cũ kỹ của Đông Văn Li lúc xa lúc gần, cô giả vờ không nghe rõ, lầm bầm nói không rõ chữ.

“Đông Văn Li.” Anh gọi đầy đủ tên cô.

“Em không quay lại đâu.” Cô bỏ cuộc.

“Lý do?” Tiếng ồn ào bên đầu dây của anh biến mất, hình như anh đã đi đến một nơi yên tĩnh hơn, dành ra một chút thời gian để chất vấn cô.

Anh hỏi cô lý do, còn kéo dài âm cuối, làm cô hoảng sợ, cô biết mình nói gì cũng sẽ bị anh bác bỏ.

“Mấy năm trước em cũng không quay lại.” Lúc đó cô trốn trong chăn, lười biếng trở mình, nhỏ giọng như đang làm nũng.

Tiếng bật lửa truyền đến từ đầu dây bên kia, sau đó là tiếng ngọn lửa tỏa ra, hình như anh đang hút thuốc, giọng nói mơ hồ không rõ, còn mang theo một chút mập mờ, điểm thêm một chút men say: “Đúng rồi, mấy năm trước em cũng không ngủ chung chăn gối với anh.”

Anh nghiêm túc nói lời thiếu đứng đắn.

Đông Văn Li đá chăn, gọi đầy đủ tên anh: “Dịch Thính Sanh!”

Anh cười khẽ.

Cô mắng anh là đồ khốn kiếp.

Cuối cùng, giọng nói nhàn nhạt của anh cũng truyền qua chiếc điện thoại PHS cũ kỹ, giống như phát ra từ trong cổ họng, anh thậm chí không cần mở miệng, dây thanh quản của anh rung động khe khẽ cũng đủ điểm tô trọn vẹn cho lời mời gợi cảm, hay còn gọi là lời nỉ non của tình nhân, làm người ta không cách nào từ chối được:

“Tiểu tổ tông, đến ở bên anh, có được không?”

*

Đông Văn Li nghĩ ngợi, quay lại Sài Gòn cũng được.

Trước và sau lễ, khách hàng cá nhân đến nhiều, tiệm hoa rất bận rộn. Mấy tài liệu cần dịch thuật cũng không cần gấp, cô có thể làm ở Sài Gòn.

Bất kể mối quan hệ của Nguyễn Yên và Nguyễn Đình có tệ thế nào, cô ấy cũng miễn cưỡng quay lại Sài Gòn mấy ngày trước Tết, năm nào đến thời gian này, Đông Văn Li cũng cô đơn ở Hà Nội.

Nhưng năm nay Nguyễn Yên quay lại Sài Gòn sớm, cô ấy nói Nguyễn Đình nợ nần chồng chất, chủ nợ chặn cửa nhà bà ấy, trong lúc ầm ĩ thì lỡ tay đập vỡ tượng Quan Âm bằng ngọc mà bạn trai thứ mười lăm đã tặng cho Nguyễn Đình, Nguyễn Đình gọi đến, khóc lóc chướng tai, nói người đàn ông kia lừa bà ấy, tượng Quan Âm bằng ngọc là giả, cũng không phải ngọc, mà là một đống gốm sứ.

Lúc đó Nguyễn Đình định ôm đống gốm sứ kia nhảy sông, làm chủ nợ hoảng sợ.

“Chị đã bảo bà ấy đừng tin đàn ông rồi.” Nguyễn Yên nhả khói, nhìn Đông Văn Li thu dọn đồ đạc, “Bà ấy cũng không nghĩ những người mà bà ấy thường tiếp xúc đều giả vờ giàu có, làm gì có người nào mua nổi tượng Quan Âm bằng ngọc để tặng cho bà ấy chứ?”

“Yên Yên, lần này trở về, chị rất cần tiền sao? Em vẫn còn một ít.” Đông Văn Li dừng lại, quay đầu hỏi cô ấy.

“Bà ấy có tiền, rất nhiều tiền.” Nguyễn Yên ngăn cản Đông Văn Li, “Người phụ nữ như bà ấy chỉ giả vờ thiếu tiền cho người khác thấy, bà ấy còn nhiều tiền hơn chị, hồi chị mới mười mấy tuổi, bà ấy đã tính toán cho chị đi theo con đường của bà ấy, em đoán xem, bà ấy phải kiếm được bao nhiêu tiền mới có thể đem con gái ruột ra bán như vậy?”

Nói xong, Nguyễn Yên lại phủ nhận bản thân: “Chậc, chị là sự cố, làm bà ấy chậm trễ kiếm tiền suốt năm tháng trời, bà ấy tự nói vậy.”

Nguyễn Yên: “Chị về sớm để kiểm tra mấy đ ĩa nhạc chị đã mua, không thể để bà ấy đem bán đi được.”

Cô ấy nói rất nhanh, Đông Văn Li không thể chen vào được.

“Phải rồi.” Nguyễn Yên nói một hồi lâu mới nhớ ra mục đích mình đến đây, cô ấy tiện tay đưa một chiếc túi vải cho Đông Văn Li, “Bạn chị mới sửa mấy bộ quần áo, bảo chị mặc thử nghiệm trước, kích cỡ quá nhỏ, chị mặc không vừa, nhưng chị nghĩ rất hợp với em, em xem thử đi.”

Đông Văn Li cầm túi, hỏi: “Là người bạn buôn bán quần áo của chị sao?”

Phần lớn số quần áo thời thượng của Nguyễn Yên đều do người bạn này làm ra, người này có gu thẩm mỹ độc đáo, rất đam mê thời trang.

Đông Văn Li mở túi, thấy tất cả đều là áo hở rốn, điểm thêm mấy chiếc đinh tán, theo phong cách punk.

Cô cầm mấy chiếc áo đó, hỏi, “Yên Yên, chị thật lòng nghĩ mấy chiếc áo này hợp với em sao?”

“Hợp.” Nguyễn Yên nghiêm túc gật đầu, “Em đúng kiểu ngoài lạnh trong nóng.”

Đông Văn Li muốn đánh người.

Nguyễn Yên cười: “Em không biết thế giới thay đổi nhanh chóng đến mức nào đâu, sắp bước sang thế kỷ mới, A Li, sau này em sẽ làm trụ cột, phải cởi mở và phóng khoáng chứ.”

Sắp bước sang thế kỷ mới rồi sao?

Đông Văn Li xem lịch, lúc này mới là năm chín mươi bảy, sắp bước sang thế kỷ mới bao giờ?

Nguyễn Yên nói con người phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với tương lai, không thì thời gian lặng lẽ trôi qua, không chuẩn bị thì sẽ hối hận.

Đông Văn Li lè lưỡi, nói, cũng chỉ là chuyện mặc áo hở rốn thôi, có cần phải nói lời triết lý đến vậy không?

Cô mặc vào, nhìn mình trong gương, xoay một vòng, sau đó gật đầu với Nguyễn Yên.

“Nóng bỏng thật.”

Hai người họ cùng bật cười.

*

Tết ở Việt Nam cũng giống như ở Trung Quốc, là ngày lễ tượng trưng cho đoàn tụ gia đình, cũng có nghĩa là rất khó mua vé.

Đông Văn Li ngồi trước quầy bán vé của ga xe lửa hết hai ngày, mỗi lần vé được phát hành, trước quầy bán vé lại đông nghịt như kiến, không cách nào chui vào được.

Không biết mấy con gà trong lồng chạy ra ngoài từ lúc nào, lông gà rơi rụng từ trên xuống dưới, trái cây và rau củ được đặt trong góc bị người ta vô tình giẫm nát, dây ra mặt đất thành một vết bẩn đen sì.

Gót giày của Đông Văn Li bị đạp hết mấy lần, không cách nào chen qua được mấy bác trai, bác gái đã có kinh nghiệm mười mấy năm “chiến đấu”.

“Hết rồi!”

Đám đông thở dài một tiếng, sau đó giải tán, Đông Văn Li phủi phủi dấu chân trên giày cô, mãi đến lúc này cô mới thừa nhận lời của Nguyễn Yên, cô đã đánh giá thấp mật độ người tập trung ở ga tàu.

Cô thở dài, trắng tay bắt một chiếc xe ôm, màn đêm đã buông xuống. Cô vừa xuống xe ôm, đi từ đầu ngõ vào, không ngờ nhìn thấy một chiếc xe đen đỗ ở đó.

Đông Văn Li cảm thấy chiếc xe này hơi quen thuộc, đi thêm mấy bước nữa, nhìn thấy có người xuống xe, cô càng chắc chắn hơn, vội vàng đi đến.

Khói lửa nhân gian lượn lờ trong hẻm, cuốn theo bụi đất dưới chân cô lên tận trời mây.

Đông Văn Li bước đến trước mặt anh.

Anh dang tay chào đón cô.

Cô lao vào lòng anh, anh kêu lên một tiếng, sau đó mỉm cười nhìn cô.

Cô ngẩng đầu: “Sao anh lại đến đây?”

“Sợ em đổi ý.” Anh nhìn đỉnh đầu cô, “Đến đây tự tay bắt em về.”

Nói xong, anh ngẩng đầu lên, nhặt được một cọng lông gà, “Sao thế này, Lai Phúc bị gà bắt nạt, em tìm lại công lý cho nó à?”

Đông Văn Li từng nói nhà hàng xóm nuôi một con gà rừng rất oai phong, lần nào Lai Phúc đi ngang cũng bị mổ lên đầu, vậy là nó chỉ dám đi đường vòng. Cô cảm thấy hơi buồn cười, cầm lấy lông gà trong tay, “Là do chuồng gà của ông chú bên cạnh lúc tranh giành vé tàu đấy, không thể nào, em mang lông gà về tận đây sao?”

“Dính lông gà mà còn có thể xinh đẹp như vậy, không hổ danh là em mà.” Anh lấy lòng cô, đáy mắt chan chứa ý cười.

Một làn gió thổi qua, lông gà bay đi.

Đông Văn Li cười, để nó bay đi, sau đó cô quay đầu, hai mắt sáng lên, nói với người trước mặt: “Tiên sinh, em đói, anh có ngửi thấy không, mùi thức ăn thơm quá.”

Cánh cổng đổ nát ở đầu hẻm bên cạnh nghiêng xuống, mùa đông gió lớn, cô mặc áo khoác jean màu xanh đen, bên trong là áo thun đen hở rốn, lém lỉnh như hồ ly nhỏ vừa ra khỏi hang, hết ăn rồi uống.

Thấy anh không lên tiếng, Đông Văn Li lại nói: “Vì để có thể quay lại Sài Gòn, em đã dành cả ngày trời để mua vé, vất vả lắm, anh mời em một bữa cũng đâu có gì quá đáng.”

“Em có mua được không?” Anh chậm rãi dựa vào nắp capo, khoanh tay nhìn cô.

“Không được.”

“Không được à? Không được thì ăn uống cái gì?” Anh trêu chọc cô.

“Quá trình quan trọng hơn kết quả.”

“Thương nhân chỉ quan t@m đến kết quả.”

“Anh!” Đông Văn Li tức giận đến mức giơ ngón tay ra chỉ anh.

Anh nắm lấy tay cô, nhất định phải chọc người ta giận mới được: “Ăn thôi, muốn ăn cái gì?”

“Không ăn nữa.” Đông Văn Li tức giận, định rời đi.

Anh kéo cổ tay cô, cô quay trở lại vị trí cũ.

“Đồ khốn kiếp.” Đông Văn Li đứng trước mặt, nói anh như vậy.

“Đó cũng là những gì em viết cho anh ở Laplan, có đúng không?”

Đông Văn Li nhớ đến chuyện này, lại chột dạ: “Anh nhìn lén à?”

Anh nhướng mày: “Thư đến nơi rồi.”

Hả, suýt nữa thì cô quên mất, “Ông già Noel” đã nói thư sẽ được giao đến nơi, chỉ là hơi trễ một chút.

Cô chột dạ, định im lặng giả chết.

Trong lòng lại nói “đồ khốn kiếp” thêm một lần nữa.

“Còn mắng anh à?” Anh khẽ nhướng mày.

Đông Văn Li: “Em mắng trong lòng mà anh cũng nghe thấy sao?”

“Tầm nhìn của em quá hạn hẹp.” Anh gõ đầu cô một cái, “Lòng người hiểm ác, em còn phải tu luyện thêm mấy năm nữa.”

*

Sau đó, hai người đi ăn món Trung Quốc.

Ăn xong, tiên sinh nói đi đường ban đêm sẽ rất mệt, vậy là họ quyết định nghỉ ngơi một đêm, sau đó mới khởi hành đi Sài Gòn.

Đông Văn Li quay về căn nhà nhỏ để thu dọn đồ đạc, anh ngồi trên sofa bên cạnh cô, chỉ vào chậu cá, “Đông Văn Li, cá đâu rồi?”

“Bị em nuôi chết rồi.” Đông Văn Li không ngẩng mặt, chỉ nằm rạp trên sàn nhà, vùi đầu vào vali.

Tiên sinh xoa đầu của Lai Phúc, nựng nịu nó: “Tội nghiệp.”

Lai Phúc rên ư ử, tỏ ra đồng ý.

Đông Văn Li ném một chiếc gối sang, mỉm cười mắng hai người họ: “Đó là tai nạn.”

Tiên sinh dời chiếc gối trên người, đặt sang một bên, sau đó dựa vào sofa, “Em càng ngày càng ngang ngược, còn bạo lực nữa.”

“Đừng xem thường em.” Đông Văn Li vẫn loay hoay sắp xếp vali, “Dạo này em đã xem mấy trận thi đấu quyền anh, em không còn giống như xưa đâu, bây giờ em rất nóng nảy.”

Cô ngồi trên sàn nhà, sau khi cởi áo khoác, vòng eo nhỏ nhắn, trắng trẻo lộ ra, hõm eo phản chiếu ánh sáng.

Anh nhìn chằm chằm vào nơi đó, gật đầu nói: “Nóng thật.”

Giọng điệu này của anh không đúng lắm, Đông Văn Li ngừng xếp đồ, nhìn người sau lưng qua tấm gương đối diện.

Anh ngồi trên sofa, đưa tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào vòng eo của cô qua tấm gương.

Cô hơi khó chịu trong lòng, định đứng dậy chạy đi, anh lại giữ lấy cô.

Cô bị ép ngồi lên đùi anh.

“Đừng nhúc nhích.”

“Đông Văn Li, anh còn chưa hỏi em, em mặc cái gì đây?”

Đông Văn Li dùng sức đẩy anh ra: “Ông chú già, người trẻ theo đuổi trào lưu, đều mặc như thế này…”

Lòng bàn tay của anh nóng hơn lòng bàn tay của cô, tựa như đêm tối oi bức.

Cô vội vàng tránh xa.

Nhưng anh ngồi đó, bình tĩnh cầm lấy tay cô, đặt vào nơi đó, làm cô nhớ đến giây phút bàn tay anh giữ tóc cô thành đuôi ngựa, cô ngước mắt, đúng là anh hơi ngẩng đầu, yết hầu trượt xuống, anh nói:

“Hoảng sợ cái gì?”

“Anh dạy em thế nào, em quên hết sạch rồi đúng không?”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha, động não phát huy trí tưởng tượng đi!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.