🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Buổi tối, Đông Văn Li nằm trên giường, nhìn tuyết rơi bên ngoài, nghĩ đến chuyện tối nay.

Có lẽ cô làm vậy là vì cô biết ngày mai anh sẽ rời đi sớm, họ sẽ không có cơ hội gặp nhau.

Hẳn là không rõ ràng quá.

Cô ôm gối, buồn rẫu nghĩ, anh có thể hiểu đó là cách biểu đạt sự miễn cưỡng khi bạn bè xa nhau, hoặc là trẻ con lưu luyến người lớn.

Dù sao thì, khi mùa đông qua đi, cô sẽ quên hết những chuyện này.

Cô lăn lộn cả đêm, hôm sau thức dậy, cô không còn nhìn thấy anh nữa.

Chỉ có Finger ở đó, lúc cô đến phòng ăn, anh ta đọc bản tiếng Việt của “Một Trăm Câu Chuyện Hài Hước Nhất” cho Đông Văn Li nghe.

Thấy Đông Văn Li không có biểu cảm nào, Finger đóng sách lại, nghiêm túc hỏi: “Cô A Li, tôi quá nhàm chán sao?”

Đông Văn Li lắc đầu, ánh mắt hướng về đống bánh kẹo mà cô đã nhét vào túi áo của tiên sinh, trước khi rời đi, anh đã bảo Finger mang ra, cô hỏi anh ta: “Tiểu F, anh đã từng yêu ai chưa?”

Finger nghe thấy câu hỏi này cũng không bất ngờ, anh ta nghiêm túc trả lời: “Cô A Li, tôi không có khả năng yêu.”

“Hả?” Đông Văn Li cảm thấy câu trả lời này giống hệt như câu trả lời của tiên sinh.

“Cô biết đấy, tôi không có người thân, chưa từng cảm nhận loại cảm xúc phức tạp đó. Trong đầu tôi, trong thân thể tôi, mục tiêu là động lực duy nhất, tôi không thể tưởng tượng được mình có sự ràng buộc với người khác, điều đó làm tôi cảm thấy bất lực.”

“Bất lực sao?”

“Phải, để tôi lấy ví dụ, ví dụ như chiến sĩ trong truyện có sự ràng buộc, tốc độ chống đỡ dao kiếm sẽ giảm xuống, anh ta bắt đầu trân trọng sinh mạng của mình, người khác có thể lợi dụng điểm yếu của anh ta, anh ta không còn cứng đầu cứng cổ như trước, điều này sẽ làm giảm tuổi nghề của anh ta, như vậy thì những nỗ lực từ trước đến giờ của anh ta đều uổng phí.”

Finger nói từng câu từng chữ: “Dù cho bây giờ tôi không rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng ý thức hình thành từ thuở nhỏ đã ngăn cản tôi yêu ai đó.”

Có lẽ Đông Văn Li hiểu được, nhưng cô vẫn hơi tò mò, “Những năm gần đây, anh có từng gặp cô gái nào làm anh rung động không?”

“Rung động là gì?”

“Là muốn ở bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy, có đôi lúc…” Cô lựa lời, “Anh không muốn rời xa cô ấy.”

“Xin lỗi cô A Li, tôi không có.”

Giống như vô số cách biểu đạt tự dưng đóng sầm lại, Đông Văn Li không hỏi nữa.

Có lẽ cuộc đời của tiên sinh cũng vậy, anh chưa từng gặp người nào như thế.

*

Vẫn là chiếc chuyên cơ kia quay về Hà Nội.

Sau đó cô mới phát hiện mình chỉ biết một chút xíu về tài chính của tiên sinh, chuyên cơ riêng không phải là đi thuê, mà là anh mua đứt.

Cô nhìn mấy tầng mây bên ngoài cửa sổ, lại nghĩ ngợi, để có được tài sản và địa vị như vậy, anh phải chịu đựng bao nhiêu nỗi buồn, phải bỏ ra bao nhiêu công sức mà người bình thường không thể với tới, phía sau anh có bao nhiêu gia tộc khổng lồ, trải qua bao nhiêu cuộc đời kỳ quái mà đôi mắt nông cạn của cô không thể tưởng tượng được.

Có đôi lúc, Đông Văn Li cảm thấy mình rất may mắn, chẳng hạn như một cành hoa, một bữa ăn Tây, một chuyến đi… Cô xem đây là những phần thưởng vật chất ngẫu nhiên, không thuộc về cô, mà là món quà của trời cao ban thưởng cho cô vì cô chưa từng mất đi nhiệt huyết với cuộc đời, nhưng đối với tiên sinh, đó chỉ là chuyện thường tình, thậm chí còn không thể làm cuộc đời của anh gợn sóng.

Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh ở Hà Nội, vẫn nồng nhiệt và ấm áp như cũ.

Đông Văn Li nhìn ánh mặt trời rực rỡ và lá chuối tây xanh thẫm, cô thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu Lai Phúc: “Chào mừng trở lại Hà Nội, Cơ Tư Phúc.”

Cô luôn đặt cho Lai Phúc những cái tên kỳ lạ.

Lúc cô quay về, Nguyễn Yên lại đến sân bay đón cô.

Cô ấy vẫn đưa chiếc nón không vừa với kích cỡ của Đông Văn Li.

Đông Văn Li cài dây nón, im lặng không nói gì.

Nguyễn Yên thấy lần nào cô cũng than thở về chiếc nón, tự dưng hôm nay lại không nói, cô ấy lại nhìn cô gái sau lưng qua kính chiếu hậu, “A lô?”

“Hửm?” Đông Văn Li ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đang phản chiếu trong kính chiếu hậu.

“Sao thế? Đi Bắc Cực bị chim cánh cụt bắt nạt à?”

Vốn dĩ trong lòng Đông Văn Li có nỗi tủi thân không thể nói thành lời, Nguyễn Yên nhìn ra được.

Cô không muốn làm Nguyễn Yên lo lắng, vậy là cô ngẩng đầu lên, vỗ lên lưng của Nguyễn Yên, “Yên Yên, Bắc Cực không có chim cánh cụt.

Thấy sắc mặt của cô bình thường, Nguyễn Yên vặn ga, nhíu mày hỏi, “Tại sao?”

“Nam Cực có, nhưng Bắc Cực không có.” Đông Văn Li ôm eo cô ấy bằng một tay, tựa đầu lên lưng cô ấy.

Trên người cô ấy có một mùi hương nhàn nhạt, không phải hương hoa hay trái cây, cũng không phải loại nước hoa nào, mà là mùi kim loại lạnh lẽo.

“Tại sao?” Nguyễn Yên vẫn không hiểu, “Là vì Bắc Cực có gấu Bắc Cực, cho nên chim cánh cụt bị ăn thịt hết rồi à?”

“Là vì thợ săn.” Đông Văn Li ôm Lai Phúc bằng một tay, Lai Phúc vểnh một tai lên, tai kia cụp xuống, trông hơi buồn cười, “Chim cánh cụt ở Bắc Cực gặp thợ săn từ vùng đất khác, chim cánh cụt không có khả năng phản kháng, chỉ có thể bị tàn sát.”

Cô nói xong, Nguyễn Yên im lặng một lát.

Sau đó, câu “Con người thật đáng sợ” thuận theo làn gió, trôi vào tai của Đông Văn Li.

Tóc của cô tung bay, cô tựa vào lưng của Nguyễn Yên, ngơ ngác nghĩ: Đúng vậy, con người thật đáng sợ, có quá nhiều d*c vọng thầm kín, có quá nhiều cảm xúc phức tạp.

*

Đông Văn Li quay lại, Giáng sinh đã qua đi, đi học được hai ngày, Khổng Dung hào hứng chia sẻ về những nơi mà cô ấy đã ghé qua trong kỳ nghỉ ngắn này.

Đông Văn Li rất cố gắng lắng nghe cô ấy, nhưng chỉ thấy Khổng Dung mở miệng rồi đóng lại, không nghe thấy cô ấy nói đã đi đâu, làm gì.

Đến gần cuối kỳ, rất nhiều người cầm sách ôn bài khắp sân trường.

Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, chú bảo vệ giữ cô lại, nói có thư của cô.

Cứ cách mấy tháng, cô sẽ nhận được thư, chú bảo vệ đã quen mặt cô.

Đông Văn Li mở thư, thư của Tiểu Đường gửi đến, cậu ấy nói mọi chuyện ở Sài Gòn vẫn tốt, mỗi tháng, viện trưởng đều chia cho cậu ấy một phần tiền mà cô gửi đến cô nhi viện, cậu ấy dùng tiền để học lớp kỹ năng, bây giờ cậu ấy học gần hết kỹ năng, muốn đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới, có thể sẽ rời khỏi Sài Gòn, nhưng cậu ấy đi đâu, khi nào trở về, tất cả vẫn còn là ẩn số.

Cậu ấy viết: Chị, em đã đọc hết quyển “Hải Tử Thi Tập” mà chị đưa cho em, chị còn đề cử quyển sách nào nữa không?

Đông Văn Li nhìn thời gian trên dấu bưu gửi, hẳn là bức thư này bị trì hoãn rất lâu, hai tháng sau mới đến tay cô, có phải Tiểu Đường đã rời khỏi Sài Gòn?

Cô cầm bút lên, viết thư hồi âm cho cậu ấy: Tiểu Đường, hy vọng mọi chuyện thuận lợi, lâu rồi chị chưa thêm quyển sách nào vào danh sách đọc của chị, chị vẫn đang tìm, nhưng chị cũng mong em sẽ tìm được quyển sách mà em muốn đọc.

Cô cho vào bao thư, nhét vào thùng thư bên cạnh bưu điện.

Sau Giáng sinh, tiệm hoa của Đông Văn Li làm ăn không tốt lắm.

Đã bước sang năm mới.

Thỉnh thoảng cô lại đóng cửa tiệm, ngồi trong căn nhà nhỏ của mình.

Thời tiết không còn quá nóng bức, nhưng lại thay đổi thất thường, Lai Phúc rất dễ buồn ngủ.

Nó ngồi trên ban công, nhân lúc nhiệt độ buổi tối dễ chịu, không còn gay gắt, nó lười biếng nằm đó.

Cây cối ngoài sân đã cao hơn nhiều so với lúc Đông Văn Li mới dọn vào.

Nơi cô sống thật sự rất vắng vẻ, nói là căn nhà, nhưng thật ra chỉ là một căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ, một khoảng sân và một gác lửng. Cô thuê căn nhà này, một là vì nó rẻ, hai là vì nếu biến khoảng sân này thành vườn hoa ngoài trời, nhất định sẽ rất đẹp.

Vậy là cô ra chợ hoa cỏ và các quầy hàng để góp nhặt các loài thực vật, cô nghĩ nếu dùng lá cọ to lớn che đi ánh mặt trời nóng bức thì sẽ giống hệt như trước đây sống ở Sài Gòn.

Phải, Đông Văn Li là một người rất chung thủy, đến Hà Nội lại bắt đầu nhớ nhung Sài Gòn.

Nhưng sau mấy năm chăm sóc, khu vườn ngoài trời thật sự rất xinh đẹp.

Ngay cả Nguyễn Yên cũng nói nếu bà chủ nhà lấy lại khu vườn ngoài trời này, bà ấy có thể giảm nửa giá cho khách thuê tiếp theo.

Đông Văn Li kiểm tra mấy loại cây trong khu vườn ngoài trời, phát hiện mấy gốc cây to lớn chèn ép hoa hướng dương nhỏ xíu, nó chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời, vẫn chưa nở hoa.

Cô đau lòng cầm chậu hoa hướng dương kia, thấy cỏ cây trong vườn đã đâm rễ, lá cây tươi tốt, không còn nơi nào thích hợp để đặt chậu hoa hướng dương, cô lại ngẩng đầu, nhìn đường phố nhộn nhịp bên ngoài.

Cô mang chậu hoa hướng dương ra bên ngoài, để chúng có thể đón chào lễ rửa tội của mặt trời.

Mà cô vẫn đứng trong bóng râm, cắn một trái táo, xem lịch, lịch này là do cô nhờ Nguyễn Yên xin Ken, lịch nói hôm nay là tiết Đại Hàn, nghĩa là: Mọi chuyện không thuận lợi.

Cô nhìn mặt trời bên ngoài, gần tối mà vẫn chói mắt, cô lại nhớ đến trận tuyết ngày đó đã chứng kiến ở Phần Lan.

Cô đếm ngày, suy nghĩ viển vông: Có lẽ Quảng Đông cũng có tuyết, có lẽ tuyết đã rơi vào những năm cô rời đi, chỉ là cô không biết mà thôi.

Vậy là cô bật đầu đọc đ ĩa DVD mà cô đã đặt bên bệ cửa sổ, phát một bộ phim đã ra mắt mấy năm trước do Vương Gia Vệ làm đạo diễn, là “Trùng Khánh sâm lâm”, cô chiếu phim lên một màn hình chiếu còn nhỏ hơn tờ giấy A4.

Màn hình nhấp nháy, gương mặt của Kim Thành Vũ xuất hiện trong ống kính đang dao động.

Cô cắn trái táo, ngơ ngác nghĩ: Hóa ra anh ta cũng thất tình.

Màn đêm chậm chạp buông xuống, mây đen dần dần nuốt chửng ánh mặt trời, tiếng Quảng Đông quen thuộc vang vọng khắp căn nhà.

Lai Phúc nằm dưới chân cô, Đông Văn Li cắn trái táo không còn gì, ngồi trên ghế cao, hai chân đong đưa.

Ánh sáng trên phim nhấp nháy, cô nghe thấy tiếng sấm rền bên ngoài.

Cô chậm chạp nhìn ra bên ngoài, phát hiện mình mê mẩn xem phim, không để ý bên ngoài đã đổ mưa to.

Vậy là cô vội vàng xuống ghế, trong lúc gấp gáp, khuỷu tay chạm vào đầu đọc đ ĩa, đầu đọc đ ĩa rơi xuống đất, nhưng hình ảnh vẫn đang chạy.

Cô đau lòng nhìn một cái, sau đó chạy ra ngoài cứu lấy chậu hoa hướng dương.

Bên ngoài mưa rơi nặng hạt, cô quên cầm dù, nghĩ đi mấy bước là có thể trở về. Lúc ra ngoài, cô phát hiện có người đỗ xe máy trước tiệm hoa, bánh xe trước tựa vào chậu hoa của cô.

Đột nhiên xuất hiện tai họa bất ngờ, một bên chậu hoa hướng dương đã nở rộ rực rỡ bị vỡ thành nhiều mảnh, hoa rơi xuống đất, còn có cành hoa kẹt vào bánh xe.

Đông Văn Li cũng không để ý mình không mang dù, không dám dùng sức kéo ra, chỉ có thể cẩn thận kéo từng cành.

Nước mưa thấm ướt nửa bờ vai cô, nhưng sau đó đã dừng lại.

Cô ngẩng mặt, phát hiện có một cây dù trên đầu mình.

Lúc Đông Văn Li nhìn lên, cán dù đã sắp đến tay cô.

Anh ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng giữ lấy chậu hoa hướng dương trong lòng bàn tay, mấy cành hoa dễ dàng rời khỏi bánh xe.

Lá hoa không trọn vẹn, đong đưa trong màn mưa, được đưa vào tay cô.

Cô mở miệng, yếu ớt nói ra hai từ: “Tiên sinh…”

*

Mặc dù mùa đông còn chưa qua đi, anh đã xuất hiện dưới mái hiên của cô.

Rõ ràng cô đã quen tạm biệt anh, cũng đã quen không hẹn mà gặp được anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh quay về trước ngày hẹn.

Đông Văn Li nhận lấy chậu hoa, dẫn anh vào nhà, tìm một chiếc khăn sạch, đưa cho anh.

“Tiên sinh, tại sao anh lại quay về trước ngày hẹn?”

Anh nhận lấy: “Chuyện ở châu Âu thì năm nào cũng vậy thôi, anh có mặt hay không thì cũng như cũ.”

Anh đứng dưới cây chuối tây đang đong đưa ngoài cửa sổ, cởi chiếc áo khoác đã ướt mưa, bên trong là áo sơ mi trắng, còn có đai giữ tay áo.

Đai giữ tay áo làm lộ ra cơ bắp rắn chắc của anh.

Đông Văn Li quay mặt đi.

Đầu đọc đ ĩa DVD vẫn nằm trên mặt đất.

Đông Văn Li bước đến, cầm lấy, đặt nó lên bàn trở lại, nhưng tự dưng nó không phát ra tiếng động, giống như thương binh bị thương nặng hơn vì cách di chuyển không thích hợp.

Đông Văn Li lại bấm phát, nhưng vẫn không có tiếng động.

Cô nhẹ giọng hừ một tiếng, không biết có phải cái thứ đồ cổ này sắp hỏng rồi không.

“Sao thế?” Người kia đang lau tóc, để ý tình hình bên này, anh dừng lại, bước đến.

“Tự dưng nó không chạy được nữa.” Đông Văn Li vẫn loay hoay.

“Để anh xem.”

Đông Văn Li nhường chỗ cho anh.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, anh xoay đầu đọc DVD, hỏi cô, “Có hộp dụng cụ không?”

“Dạ có.” Thợ trang trí cũ để lại hộp dụng cụ ở nhà cô, cũng không đến lấy đi.

Đông Văn Li nghe vậy, lấy ra cả hộp dụng cụ.

Anh nhìn hộp dụng cụ trước mặt, lục lọi, “Đầy đủ dụng cụ.”

“Anh cần cái nào?” Đông Văn Li hỏi, giơ tua vít lên, “Cái này sao?”

“Tua vít cũng được.” Lúc cô quay lại, anh đã xắn tay áo lên, lộ ra bắp tay, anh hơi nghiêng đầu, chỉ vào tua vít trong hộp.

Vậy là Đông Văn Li đưa tua vít cho anh.

Anh dễ dàng vặn bốn con ốc trên bốn góc, mở tấm che phía sau đầu đọc DVD.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh sửa chữa thứ gì đó.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ anh ngồi bên bàn, cầm bút trong tay, năng lực hành động khắc vào bộ gen nam tính của anh, lúc nghiêm túc, thành thạo, trông anh càng gợi cảm hơn.

Cây cối xanh um bên ngoài, tóc anh vẫn còn ướt, nhẹ nhàng rũ xuống trán anh, trận mưa to vừa rồi không chỉ làm ướt áo khoác của anh, mà ngay cả ngực áo và tay áo sơ mi bên trong cũng bị ướt, anh tháo cà vạt, cơ bắp dưới cổ áo thuận theo động tác tay anh mà chuyển động, làm những đường cong vốn rõ ràng càng thêm sinh động.

Cô chưa từng nghĩ anh lại hợp cảnh với những tán cây xanh trong gió mưa đến vậy.

Có lẽ là vì tổ tiên loài người luôn tr@n trụi tiến hóa trong Vườn Địa Đàng, rừng mưa và da thịt màu đồng khơi gợi d*c vọng nguyên thủy nhất của con người.

Vì chuyện này, cô mới nhớ ra nửa bờ lưng của mình ướt mưa.

Thỉnh thoảng gió lạnh thổi qua, làm cô rùng mình.

Anh nhẹ nhàng ném ốc vít vào trong hộp dụng cụ, xoay người, lúc quay lại, thân thể anh đối diện với Đông Văn Li đang nép vào góc bàn.

Cánh tay anh vẫn giữ nguyên tư thế mở tấm chắn đầu đọc DVD, anh giơ tay lên, tình cờ nhìn thấy cái bóng đang run rẩy của cô trước mặt.

Thấy cô rùng mình như vậy, anh hỏi, “Lạnh à?”

Cô nhìn cái bóng của anh, gật đầu, lại lắc đầu.

Ánh mắt hờ hững của anh không có nhiều cảm xúc, sau đó anh cong cánh tay, đi về phía trước mấy bước.

Đông Văn Li kêu lên một tiếng, nắm lấy cánh tay anh, sợ ngã.

Anh không nhúc nhích, Đông Văn Li nắm cánh tay anh như cọng cỏ cứu mạng, cánh tay anh suýt chạm vào môi cô, nhưng cô không dám ngẩng gương mặt đỏ bừng lên nhìn anh.

Tiếng đầu đọc DVD phát ra từ sau lưng:

“Không biết bắt đầu từ lúc nào, vạn vật đều có hạn sử dụng, cá thu đao sẽ hết hạn, thịt hộp sẽ hết hạn, ngay cả màng bọc thực phẩm cũng sẽ hết hạn, tôi bắt đầu hoài nghi, có thứ gì trên thế giới này sẽ không hết hạn không?”

Lời thoại này luôn được xem là một trong những lời thoại kinh điển nhất.

Hóa ra anh bật đầu đọc DVD.

Cô…hơi mất mặt.

“Sửa xong rồi.” Anh rũ mắt nhìn cô, thấy hai tay cô còn nắm lấy cánh tay anh.

“À, dạ.” Đông Văn Li buông cánh tay anh ra.

“Đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm.”

Đông Văn Li ủ rũ, cố trấn tĩnh trái tim đang kích động của mình, cúi đầu nói: “Dạ.”

Sau đó cô lại quay đầu nói, “Tiên sinh, trong tủ có trà và cà phê, anh tự pha nhé.”

Cô đã bước đến bên khung cửa sổ tràn ngập sắc xanh, ánh mắt của anh hướng về phía gạt tàn thuốc của cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

*

Đông Văn Li tắm xong đi ra, anh không uống trà, cũng không uống cà phê, chỉ ngồi hút thuốc bên tán trầu bà lá xẻ chìa vào từ ngoài cửa sổ.

Nước mưa thấm đẫm lá cây, rơi tí tách lên mặt đất.

Hình như anh cảm thấy áo sơ mi ẩm quá dính người, vậy là anh cởi ba nút áo trên cùng, áo sơ mi trắng chỉ che chắn được bờ vai và eo của anh, cơ bụng bằng phẳng lại cường tráng kéo dài xuống dưới.

Anh ngồi trong màn đêm ẩm ướt, nghiêng đầu sang một bên, nheo mắt, tham lam đưa điếu thuốc lên miệng, có lẽ là vì đường xa mưa gió, sắc mặt của anh hơi mệt mỏi, không phát hiện ra sự xuất hiện của cô.

Đông Văn Li tiến mấy bước về phía trước, nhẹ nhàng gọi anh: “Tiên sinh.”

Lúc này anh mới quay về phía cô, có đôi lúc, đáy mắt u buồn của anh lại mang theo một chút mập mờ mà cô không cách nào nhìn thấu. Trong căn nhà kiểu Âu Mỹ chật hẹp tràn ngập khói trắng, anh dập điếu thuốc: “Xin lỗi.”

Ý anh là, không nên hút thuốc trong nhà người khác nếu như chủ nhà chưa cho phép.

Cô lắc đầu: “Không sao.”

Còn ngồi trên ghế sofa màu lá cọ.

Xung quanh im ắng, lòng bàn chân của cô vẫn đứng trên sàn nhà.

Anh đang tựa vào ghế sofa, đột nhiên di chuyển, sau đó anh cầm áo vest, lấy ra một chiếc hộp từ trong túi, đưa cho Đông Văn Li.

Đông Văn Li nhận lấy: “Cho em sao?”

“Lần trước làm hỏng dây chuyền của em.”

Hả, là sợi dây chuyền bạc giả mà cô đã mua.

Cô nhìn logo trên hộp, trước đây từng thấy Khổng Dung ngắm nhìn hình ảnh của thương hiệu này bằng ánh mắt ao ước, Đông Văn Li cũng biết đây là thương hiệu trang sức lớn nhất nước Pháp.

Bên trong chiếc hộp có một sợi dây chuyền tinh xảo, nhã nhặn, mặt dây chuyền là một viên đá quý màu đỏ thẫm, xinh xắn, đẹp đẽ.

“Đẹp quá.” Đông Văn Li ca ngợi.

“Thử đi.”

Trong phòng khách chật hẹp của cô có một cái gương, nhìn vào gương cũng có thế thấy được anh, cô vén tóc qua, đeo sợi dây chuyền lên cổ.

Nhưng vươn tay ra sau để đeo dây chuyền hơi khó một chút.

“Để anh.” Anh đứng dậy.

Đông Văn Li nói với anh qua gương: “Em sợ anh lại làm hỏng.”

Cô ngồi trên sofa, nhìn thấy người trong gương tiến đến gần, anh cười nói, “Anh sẽ nhẹ nhàng.”

Giọng nói của anh còn có ý trêu chọc cô một chút, Đông Văn Li buông tay xuống.

Trong gương, ánh mắt của anh nhìn về phía chiếc cổ của cô, bàn tay anh thật sự thao tác nhẹ nhàng hơn nhiều, sắc mặt của anh chăm chú, Đông Văn Li nhớ anh vừa nói “sẽ nhẹ nhàng”, gương mặt cô ửng đỏ.

“Được rồi.” Anh đứng sau lưng cô, nhìn vào gương mặt cô trong gương, “Rất hợp.”

Đông Văn Li nhìn sợi dây chuyền trên cổ, viên hồng ngọc xinh xắn trông như một nốt ruồi son gợi cảm trên người cô.

Anh tựa vào sofa, im lặng nhìn cô.

Hai người họ lại quay về trạng thái im lặng trước đó.

Gió mưa ngớt dần, cuối cùng anh lên tiếng, “Anh phải đi rồi.”

Vậy là bờ lưng của anh rời khỏi sofa, nhưng lúc xoay người, anh phát hiện có người nắm lấy góc áo sơ mi của mình.

Anh chưa kịp hiểu chuyện gì, góc áo của anh lại bị giật một cái, anh cúi đầu, nhìn thấy cô bé trên sofa đã xoay người nắm lấy góc áo của anh, viên hồng ngọc đỏ thẫm trên cổ cô khẽ đong đưa, hơi quyến rũ.

Cô gấp gáp, thanh âm đứt quãng: “Tiên sinh… Anh mới đến mà.”

Tóc của cô còn ướt, ánh mắt khó hiểu.

Anh thật sự dành ra một chút thời gian đến đây, bay thẳng từ Lào về nơi này, sau đó lại vội vàng bay đến Paris trong đêm, ngày mai còn tham gia một cuộc họp hội đồng quản trị.

Nhưng sau lần tạm biệt trước đó, cô hôn lên má anh, anh không chắc đó có phải là một nụ hôn bạn bè thân thiết hay không, anh trằn trọc không ngủ được, khiến anh sinh ra những ý nghĩ tội lỗi, làm anh rất thống khổ, nhưng anh không thể không đến gặp cô.

Giống như tối nay, chỉ cần được nhìn cô một chút, đưa một món đồ mà anh đã mua cho cô, làm cô cười, anh đã cảm thấy hôm nay rất khác mọi ngày.

Nhưng bây giờ anh phát hiện cô không nỡ, cô ngồi phía dưới nhìn lên, tủi thân hướng đôi mắt hút hồn về phía anh, hoàn toàn không biết hốc mắt ửng đỏ này đã làm bao nhiêu người lạc lối.

Giống như ngày đó ở Phần Lan, cô trao cho anh nụ hôn tạm biệt mà “không mang cảm xúc nào khác”, lại làm cho tâm tư của anh trở nên phức tạp.

Anh đành phải vén gọn lọn tóc của cô, dỗ dành cô: “A Li, ngoan nào.”

Nhưng Đông Văn Li không chấp nhận được việc anh vẫn dỗ dành cô như trẻ con.

Mầm cây trong trái tim cô sắp đâm thủng đất đai cứng cáp, sưng to như amidan bị viêm. Anh xuất hiện trong trận mưa này, nhưng mùa mưa ở Việt Nam kéo dài nửa năm, cô không thể một mình sống sót qua mùa mưa dài đằng đẵng này.

Cô có thể sống tự lập qua những ngày không có anh.

Nhưng cô không thể đuổi anh ra khỏi trái tim mình.

Vậy là cô nhổm dậy, quỳ gối trên sofa, thành kính nhìn anh:

“Tiên sinh, anh nhường em đi.”

Xin hãy vứt bỏ mọi hậu quả mà thế tục này không chấp nhận được, xin hãy trở thành đồng phạm của cô ở nhân gian.

“Nếu anh không biết yêu một người… Anh, anh cũng không cần phải yêu em…”

Một giây sau, người đàn ông đang đứng trước sofa cũng không kiềm chế được bản thân, cúi đầu bao bọc làn môi cô.

Hơi thở của đàn ông trưởng thành giống như một ly rượu Brandy Pháp, dường như cơ bắp mạnh mẽ của anh cũng có mạch đập, tước đoạt hơi thở của cô.

Khu vườn nhỏ chật hẹp của cô không chịu được trận mưa nặng hạt này.

Cô chỉ có một ý nghĩ:

Cô sẽ chết đuối trong mùa mưa oi bức lại ẩm ướt ở nơi đất khách quê người.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

“Không biết bắt đầu từ lúc nào, vạn vật đều có hạn sử dụng, cá thu đao sẽ hết hạn, thịt hộp sẽ hết hạn, ngay cả màng bọc thực phẩm cũng sẽ hết hạn, tôi bắt đầu hoài nghi, có thứ gì trên thế giới này sẽ không hết hạn không?” —— “Trùng Khánh sâm lâm”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.