Buổi tối, Đông Văn Li nằm trên giường, nhìn tuyết rơi bên ngoài, nghĩ đến chuyện tối nay.
Có lẽ cô làm vậy là vì cô biết ngày mai anh sẽ rời đi sớm, họ sẽ không có cơ hội gặp nhau.
Hẳn là không rõ ràng quá.
Cô ôm gối, buồn rẫu nghĩ, anh có thể hiểu đó là cách biểu đạt sự miễn cưỡng khi bạn bè xa nhau, hoặc là trẻ con lưu luyến người lớn.
Dù sao thì, khi mùa đông qua đi, cô sẽ quên hết những chuyện này.
Cô lăn lộn cả đêm, hôm sau thức dậy, cô không còn nhìn thấy anh nữa.
Chỉ có Finger ở đó, lúc cô đến phòng ăn, anh ta đọc bản tiếng Việt của “Một Trăm Câu Chuyện Hài Hước Nhất” cho Đông Văn Li nghe.
Thấy Đông Văn Li không có biểu cảm nào, Finger đóng sách lại, nghiêm túc hỏi: “Cô A Li, tôi quá nhàm chán sao?”
Đông Văn Li lắc đầu, ánh mắt hướng về đống bánh kẹo mà cô đã nhét vào túi áo của tiên sinh, trước khi rời đi, anh đã bảo Finger mang ra, cô hỏi anh ta: “Tiểu F, anh đã từng yêu ai chưa?”
Finger nghe thấy câu hỏi này cũng không bất ngờ, anh ta nghiêm túc trả lời: “Cô A Li, tôi không có khả năng yêu.”
“Hả?” Đông Văn Li cảm thấy câu trả lời này giống hệt như câu trả lời của tiên sinh.
“Cô biết đấy, tôi không có người thân, chưa từng cảm nhận loại cảm xúc phức tạp đó. Trong đầu tôi, trong thân thể tôi, mục tiêu là động lực duy nhất, tôi không thể tưởng tượng được mình có sự ràng buộc với người khác, điều đó làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-tien-sinh-mich-nha-tu/2134398/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.