Hình như tối nay anh say rồi.
Trong hành lang tối tăm, ánh sáng len lỏi qua cánh quạt hút gió, cánh quạt xoay tròn, cắt đứt nguồn sáng, làm ánh sáng nhấp nháy trên gương mặt anh, dáng vẻ nhã nhặn của anh hoàn toàn trái ngược với khung cảnh tối tăm này, không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy anh thật tàn ác, chưa kể bây giờ anh còn buộc cô phải ngẩng đầu, lặp lại: “Chào hỏi đi.”
Cằm của cô đau đớn, anh chỉ dùng một chút sức lực, nhưng Đông Văn Li có cảm giác như xương hàm của mình sắp bị bóp nát, cô run rẩy: “Tiên…tiên sinh.”
Lúc này anh mới hài lòng, buông tay ra, cảm giác tàn ác mới dần dần tan biến, anh quay về dáng vẻ cũ, đứng trước mặt cô, nói: “Tôi đưa em về.”
Đó không phải là một câu hỏi cho phép cô từ chối.
Đông Văn Li hít thở, hốc mắt ửng đỏ, cô gật đầu.
Anh đứng trước mặt cô, mãi đến lúc đó mới hoàn hồn, thấy hốc mắt cô long lanh nước, anh mới hỏi: “Đau không?”
Làn nước trong hốc mắt còn chưa biến mất, cô chỉ lắc đầu.
“Đi theo tôi.”
Cô đi theo bước chân của anh, hình như anh biết cô nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo anh, cho nên anh không dừng lại.
Chiếc xe trong bãi đỗ xe không phải là chiếc xe anh thường đi, ngay cả tài xế cũng là một người mà Đông Văn Li chưa từng gặp, nhưng đều giống nhau ở chỗ tài xế vẫn lịch sự, chủ động mở cửa xe khi nhìn thấy cô.
Đông Văn Li cẩn thận lên xe, anh vào từ bên kia,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-tien-sinh-mich-nha-tu/2134412/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.