Đêm đó, anh phát hiện ra vết thương của cô, đưa cho cô một con dao gấp, nói cô không nhất thiết phải nhẫn nhịn.
Đông Văn Li luôn cảm thấy nhẫn nhịn là an toàn, mặc dù quá trình nhẫn nhịn sẽ tạo ra vết thương, nhưng cuối cùng vết thương cũng sẽ lành, mâu thuẫn sẽ kết thúc.
Nhưng sự thật là, cô nhẫn nhịn nhiều lần, họ biết tính tình của cô, bất cứ đêm nào Nguyễn Yên không có mặt, họ đều sẽ tụ tập với nhau, trút hết lòng thù hận khó hiểu đó.
Lúc tiên sinh nói lời này, cô thừa nhận mình đã nghĩ đến nỗi đau thật sự mỗi lần nhẫn nhịn, nhớ đến những ngày mình phải nhẫn nhịn mà không nghĩ đến ý nghĩa của việc bản thân mình sống bơ vơ, phiêu bạt, vậy là đôi mắt cô ngấn nước, trong không gian chật hẹp, cô ngẩng đầu nói:
“Tiên sinh, không phải thế giới này luôn là nơi mạnh được yếu thua sao?”
“Có phải kẻ yếu luôn phải chịu đựng nhiều khổ đau hơn?”
Cô hỏi thẳng.
“Phải, thế giới này đúng là như vậy.” Anh không nói dối, “Cho nên rất nhiều người muốn trở thành kẻ mạnh.”
Đông Văn Li nhớ đến đêm hôm đó, đầu xe anh xuất hiện giữa màn đêm, những người kia giống như chuột bọ nhìn thấy ánh sáng, hoảng hốt bỏ đi, cô thừa nhận con người có một ý niệm ăn sâu bám rễ, kẻ mạnh sắc bén, kẻ yếu sợ hãi.
Vậy là cô siết chặt con dao gấp kia, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Sự đổi mới và lĩnh hội đều nằm bên trong thế giới quan tĩnh lặng của cô.
Bầu không khí nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-tien-sinh-mich-nha-tu/2134441/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.