Đêm đó, anh phát hiện ra vết thương của cô, đưa cho cô một con dao gấp, nói cô không nhất thiết phải nhẫn nhịn.
Đông Văn Li luôn cảm thấy nhẫn nhịn là an toàn, mặc dù quá trình nhẫn nhịn sẽ tạo ra vết thương, nhưng cuối cùng vết thương cũng sẽ lành, mâu thuẫn sẽ kết thúc.
Nhưng sự thật là, cô nhẫn nhịn nhiều lần, họ biết tính tình của cô, bất cứ đêm nào Nguyễn Yên không có mặt, họ đều sẽ tụ tập với nhau, trút hết lòng thù hận khó hiểu đó.
Lúc tiên sinh nói lời này, cô thừa nhận mình đã nghĩ đến nỗi đau thật sự mỗi lần nhẫn nhịn, nhớ đến những ngày mình phải nhẫn nhịn mà không nghĩ đến ý nghĩa của việc bản thân mình sống bơ vơ, phiêu bạt, vậy là đôi mắt cô ngấn nước, trong không gian chật hẹp, cô ngẩng đầu nói:
“Tiên sinh, không phải thế giới này luôn là nơi mạnh được yếu thua sao?”
“Có phải kẻ yếu luôn phải chịu đựng nhiều khổ đau hơn?”
Cô hỏi thẳng.
“Phải, thế giới này đúng là như vậy.” Anh không nói dối, “Cho nên rất nhiều người muốn trở thành kẻ mạnh.”
Đông Văn Li nhớ đến đêm hôm đó, đầu xe anh xuất hiện giữa màn đêm, những người kia giống như chuột bọ nhìn thấy ánh sáng, hoảng hốt bỏ đi, cô thừa nhận con người có một ý niệm ăn sâu bám rễ, kẻ mạnh sắc bén, kẻ yếu sợ hãi.
Vậy là cô siết chặt con dao gấp kia, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Sự đổi mới và lĩnh hội đều nằm bên trong thế giới quan tĩnh lặng của cô.
Bầu không khí nhẹ nhàng một chút, người đối diện đưa đồ cho cô xong, định bảo cô trở về.
“Tiên sinh ——”
Không ngờ cô lại gọi anh.
“Khi nào tôi cần trả cho ngài?”
“Khi nào cô không cần nữa.”
“Khi tôi không cần…” Cô ngước mắt, giống như đang suy tư một hồi, lại kết luận, “Vậy có thể cả đời này tôi cũng không trả được.”
Anh cười, nói, “Vậy cô giữ đi.”
“Sách cũng vậy sao?” Cô được voi đòi tiên.
“Tùy cô quyết định.”
Ánh trăng lặng lẽ chiếu lên bờ vai họ, ôm lấy gương mặt họ.
Cô gái trước mặt vui mừng tung tăng: “Ngài tốt như vậy, tôi nên trả ơn thế nào bây giờ, hay là thế này, tôi làm bánh hoa hồng, ngài có muốn ăn không?”
Hình như người trước mặt cô cũng bất ngờ, anh đang xắn tay áo lên cũng phải dừng lại, cong môi, hình như không biết đến tính cách có qua có lại của cô, “Được rồi.”
“Vậy tuần sau nhé?” Cô tính toán chu kỳ nở hoa, cộng thêm thời gian chuẩn bị, cảm thấy dùng hoa hồng vào thời gian đó làm bánh mới ngon.
Cô kiên trì không ngừng.
Anh chỉ xem đó là ý muốn nhất thời của con gái, khẽ gật đầu: “Vậy làm phiền cô.”
*
Một tuần sau đó, vào buổi trưa mùa hè, Đông Văn Li cầm chiếc bánh hoa hồng vừa làm xong chạy sang nhà Nguyễn Yên trước.
Mấy ngày trước, Nguyễn Yên đi theo Ken xem một trận tranh tài, sẵn dịp mua rất nhiều đ ĩa DVD nổi tiếng vào thời gian đó, cô ấy nếm thử một miếng bánh hoa hồng mà Đông Văn Li làm, nhíu mày, nói: “Định bán bánh sao?”
Đông Văn Li cười: “Có ngon không?”
“Ngon.”
Nguyễn Yên lại hỏi, lúc cô ấy không có ở đây, đám lưu manh kia có đến làm phiền cô không.
Đông Văn Li lảng tránh chủ đề này, hỏi: “Yên Yên, chị nói xem, tại sao lúc chị ở đây, họ không bắt nạt em? Chị không có ở đây, họ sẽ bắt nạt em, tại sao họ không dám bắt nạt chị?”
“Bắt nạt chị à. Bọn họ dám bắt nạt chị sao, đã nghe qua danh xưng của chị chưa, chị đại Sài Gòn, họ dám đụng vào chị, chị đánh họ đến khi nào bọn họ gọi mẹ thì thôi.”
“Vậy là bọn họ bắt nạt kẻ yếu đúng không, bởi vì em không phản kháng, bọn họ nghĩ em dễ bị bắt nạt, giống như cô và dượng của em, họ cũng nghĩ vậy đúng không?”
Câu hỏi của Đông Văn Li làm Nguyễn Yên bối rối, tại sao đám lưu manh kia không bắt nạt cô ấy? Ban đầu bọn họ cũng bắt nạt cô ấy, nhưng cô ấy đủ hung dữ, bọn họ bắt nạt cô ấy mấy lần, phát hiện cô ấy không dễ bị ức hiếp, dần dần cũng không dám.
Thật ra A Li nói không sai, những người có được quầy hàng cố định để buôn bán trên con đường này, hoặc là đã nộp “phí”, hoặc là không dễ bị bắt nạt. Mấy kẻ lang thang đường phố thật ra cũng không có bản lĩnh gì, ngoài mạnh trong yếu, chỉ bắt nạt người khác để giết thời gian, bản chất vô dụng mới tìm người yếu thế để trút giận.
Nhưng muốn trở thành kẻ mạnh thì phải chịu khổ.
“A Li, em định làm thế nào?” Nguyễn Yên không thể không hỏi.
Đông Văn Li lắc đầu, “Không sao đâu, Yên Yên, em đi đây.”
“Em đi đâu thế?”
“Em vẫn đang sống ở nhà của tiên sinh, em mang bánh mình làm đi cảm ơn anh ấy.” Cô lắc lắc chiếc hộp trên tay.
*
Đông Văn Li hỏi trợ lý Lâm về lịch trình của tiên sinh, biết được anh sẽ đi từ Phòng Thương mại đến bến cảng để tham dự một bữa tiệc trên du thuyền.
Cô muốn đưa bánh cho anh trước khi lên du thuyền.
Có lẽ là vì Phòng Thương mại chậm trễ thời gian, Đông Văn Li không gặp được người cần gặp.
Mùa hè ở Sài Gòn, mưa lớn kéo đến bất chợt.
Đông Văn Li trú mưa dưới mái hiên, nhưng mưa ngày càng nặng hạt.
Nước mưa bắt đầu đọng dưới chân cô càng lúc càng nhiều, cống thoát nước của thành phố cũ kỹ này bị lá cây và rác thải chặn lại, cô thấy mặt đất dưới chân mình từ từ biến thành một vũng bùn, rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe Lincoln quen thuộc chạy về phía cô trong màn mưa.
Trợ lý Lâm xuống xe, anh ta bung dù, đi về phía sau xe, sau đó mở cửa chào đón nhân vật cao quý bên trong.
Anh đeo kính gọng vàng mỏng và mặc âu phục trắng, nhìn từ phía xa, dáng vẻ anh hờ hững, lạnh lùng, giống như vừa bước ra khỏi một cuộc thương lượng làm ăn mà đôi bên cùng lừa gạt nhau.
Thật ra cô biết, giữa cơn mưa phiền phức này, bước chân anh vội vã, khí chất lạnh lẽo, cô mà đưa cho anh một hộp bánh không đủ xinh đẹp thì quá hèn mọn.
Nhưng nói đến những lời hứa, cô vẫn luôn nghiêm túc, luôn tận tâm.
Vậy là Đông Văn Li ôm hộp bánh trên tay, lao vào màn mưa.
Bóng dáng của cô xuất hiện trong cơn mưa nặng hạt, làm mấy vệ sĩ xung quanh tiên sinh hoảng hốt.
Mấy người vệ sĩ vạm vỡ ngăn cản cô, cô bị đẩy ra khỏi nhóm người, ngã vào vũng nước mưa to dưới chân họ.
Tự dưng cô trở nên dơ bẩn, thảm hại hết sức, cô vô thức ôm chiếc hộp giấy nhỏ trong tay.
“Đợi đã.”
Cô nghe thấy giọng nói của anh giữa mưa to.
“A Li?”
Anh xác định rõ ràng.
Sau đó, chiếc dù lớn che trên đỉnh đầu cô, anh ngồi xổm xuống.
Cô nhìn thấy ánh mắt của anh qua cặp kính, dài, hẹp, lạnh lẽo, phẳng lặng như tờ.
“Đến đây tìm tôi à?” Anh ngồi xổm xuống, nhìn ngang tầm mắt cô.
Đông Văn Li nhìn hộp bánh suýt rơi xuống, cũng đoán trước là anh quên mất lời giao ước nho nhỏ của họ.
“Tôi, tôi đến đưa cái này.” Cô chỉ vào chiếc hộp trong tay, nhưng không đứng dậy, tóc và quần áo của cô vừa ướt vừa lạnh, không thích hợp đứng trước mặt bất kỳ người đàn ông nào.
Ánh mắt của anh hướng về chiếc hộp giấy nhỏ suýt bị nước mưa thấm ướt, lớp giấy màu vàng trứng gà không hề bị ẩm, hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra giữa cơn mưa mùa hè nặng hạt.
Trái tim anh rung động, anh còn tưởng cô chỉ nói vậy thôi.
Cô bé trước mắt đã gầy gò, bị mắc mưa, tóc và quần áo dính sát vào da thịt và gương mặt, làn da trắng trẻo càng nổi bật trong khung cảnh mờ mịt này.
Anh cởi áo khoác, bao bọc lên người cô.
Áo khoác của anh màu trắng, cô không đành lòng nhìn vải vóc đắt tiền bị vấy bẩn, vậy là cô vô thức lùi lại, nhưng anh đưa tay đỡ cô đứng dậy.
Đông Văn Li biết, không có áo khoác của anh, quần áo của cô sẽ ướt sũng, để lộ ra đường cong thiếu nữ, không cách nào thản nhiên đứng trước mặt một nhóm đàn ông.
“Đi thôi.” Anh đỡ cô đứng dậy, bàn tay lịch thiệp chỉ kéo cô vào dưới chiếc dù, anh cúi đầu, dẫn cô đi nhanh trong màn mưa, không nói lời nào.
*
Đông Văn Li theo anh lên tàu, đi qua boong tàu, đến căn phòng suite hạng sang duy nhất trên khoang, họ dừng bước.
Tiên sinh bảo người xung quanh rời đi, Đông Văn Li nhìn thấy nước chảy xuống từ quần áo ướt của mình, đọng thành một vũng nhỏ trên sàn, thân thể cô khẽ run rẩy, không biết là vì lạnh, hay là vì chuyến hành trình xa lạ này.
Anh vặn tay nắm, dễ dàng mở cửa, sau đó chiếc bóng của anh ngả xuống cạnh cửa, anh nói với Đông Văn Li: “Vào đi.”
Đông Văn Li run như cầy sấy, cuối cùng vẫn đi vào.
Căn phòng lớn hơn trong tưởng tượng của cô, đối diện cô có một khung cửa sổ, nhìn qua cửa sổ, cô thấy được sông Mê Kông sâu thẳm, từ độ cao và góc nhìn này, sông Mê Kông giống hệt như một mảnh vải màu đen.
Dưới cửa sổ là một chiếc bình màu đỏ thẫm, trong đó có một bó hoa hồng trắng, trên bàn trải khăn màu đỏ nhung, hai bên bàn có hai chiếc ghế sofa hướng ra biển.
“Đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm.”
Cô đang ngơ ngác, nghe người sau lưng nói như vậy, cô quay đầu, nhìn thấy anh đưa cho cô một chiếc khăn. Anh xắn tay áo lên một chút, tay áo có mấy chỗ bị thấm nước, chuyển sang màu sẫm hơn, có lẽ là vì vừa rồi che dù cho cô mà bị ướt.
Cô gật đầu.
“Trong phòng tắm có áo choàng tắm sạch, quần áo thay ra thì lát nữa có thể đưa cho nhân viên, họ sẽ mang đi sấy khô.”
Vậy là anh ngồi trên sofa.
Trong phòng suite có phòng tắm, Đông Văn Li chọn căn phòng cách xa sofa của anh hơn.
Lúc nước ấm chảy xuống, cơ thể của cô càng run rẩy dữ dội hơn, ban đầu đến đây chỉ là để thực hiện lời hứa, muốn cảm ơn sự giúp đỡ của anh, không hiểu sao bây giờ lại lên thuyền.
Cô nghĩ lẽ ra phản xạ tự nhiên của mình phải là sợ hãi, nhưng cũng nghĩ nếu mình dùng tâm tư xấu xa mà hoài nghi phẩm chất của tiên sinh, lại cảm thấy người xấu xa hơn chính là bản thân mình.
Cô không muốn dùng suy nghĩ đó để cân đong đo đếm mối quan hệ của hai người họ.
Áo choàng tắm chỉ có một kích cỡ, dài đến mắt cá chân của cô, bao bọc cả người cô, bàn chân ẩm ướt của cô cẩn thận bước ra ngoài.
“Nhân viên ở ngoài cửa.” Giống như anh có mắt sau lưng, mặc dù vẫn luôn cúi đầu xử lý công việc, chưa từng quay đầu lại, anh vẫn nói cho Đông Văn Li biết.
Đông Văn Li mở cửa, đưa quần áo của mình ra, thở phào nhẹ nhõm như vừa hoàn thành một nhiệm vụ.
Bên ngoài vẫn xám xịt, nếu không bật đèn cạnh cửa sổ phòng suite, bên trong cũng tối tăm như Sài Gòn sau hoàng hôn.
Anh vùi mình vào sofa, dáng vẻ điềm tĩnh, bên ngoài nổi gió lớn.
“Đến đây ——”
Anh chậm rãi lên tiếng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.