Hoa hồng đêm đó, cô cất vào ngăn kéo.
Khi đó, cô dành rất nhiều thời gian học cách chế tác hoa bất tử, leo lên nóc căn nhà cao nhất trong hẻm, ngồi đó đợi hoa khô.
Nguyễn Yên biết chuyện, cười Đông Văn Li ngây thơ lại còn thi vị, nói thứ gì úa tàn đều nên bị chôn xuống đất, bốn mùa đổi thay, cuộc sống tuần hoàn.
Đông Văn Li nghe xong cũng cười Nguyễn Yên, nói cô ấy cổ hủ lại còn mê tín.
Nguyễn Yên nắm lấy bắp tay của Đông Văn Li, bắt chước mấy tên lưu manh, nâng cằm cô lên, “Cô bé, tối nay ban nhạc sẽ tập dượt, có đến không?”
Mẹ của Nguyễn Yên bắt Nguyễn Yên lo việc buôn bán trong nhà, nhưng Nguyễn Yên thích chơi trong ban nhạc, khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn tập dượt cùng ban nhạc.
Đông Văn Li lắc đầu, “Không được, Yên Yên, hôm nay em không đến, xong việc rồi, em còn phải ra chợ mua vài thứ.”
Ánh mắt của cô lấp lánh, cô nhấn mạnh: “Sau đó còn mua một bó hoa.”
“Mua hoa?”
“Dạ.” Cô gật đầu, “Mua một bó hoa lan, sáng mai ba em sẽ về, em sợ ngày mai đi thì sẽ đến trễ.”
“Cuối cùng cũng về rồi sao, vậy chị không cần làm cô bảo mẫu nhà trẻ nữa rồi à?”
“Chị nói gì thế?” Đông Văn Li hỏi lại, “Em nhỏ vậy à?”
Nguyễn Yên dời ánh mắt từ trên mặt cô xuống, tỏ vẻ công tử không đứng đắn, nói, “Rất nhỏ.”
Đông Văn Li quay đầu, muốn che mắt Nguyễn Yên lại, “Chị phiền quá.”
Nguyễn Yên né tránh, cười nói: “Được rồi, em đi đi, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-tien-sinh-mich-nha-tu/2134450/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.