🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hoa hồng đêm đó, cô cất vào ngăn kéo.

Khi đó, cô dành rất nhiều thời gian học cách chế tác hoa bất tử, leo lên nóc căn nhà cao nhất trong hẻm, ngồi đó đợi hoa khô.

Nguyễn Yên biết chuyện, cười Đông Văn Li ngây thơ lại còn thi vị, nói thứ gì úa tàn đều nên bị chôn xuống đất, bốn mùa đổi thay, cuộc sống tuần hoàn.

Đông Văn Li nghe xong cũng cười Nguyễn Yên, nói cô ấy cổ hủ lại còn mê tín.

Nguyễn Yên nắm lấy bắp tay của Đông Văn Li, bắt chước mấy tên lưu manh, nâng cằm cô lên, “Cô bé, tối nay ban nhạc sẽ tập dượt, có đến không?”

Mẹ của Nguyễn Yên bắt Nguyễn Yên lo việc buôn bán trong nhà, nhưng Nguyễn Yên thích chơi trong ban nhạc, khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn tập dượt cùng ban nhạc.

Đông Văn Li lắc đầu, “Không được, Yên Yên, hôm nay em không đến, xong việc rồi, em còn phải ra chợ mua vài thứ.”

Ánh mắt của cô lấp lánh, cô nhấn mạnh: “Sau đó còn mua một bó hoa.”

“Mua hoa?”

“Dạ.” Cô gật đầu, “Mua một bó hoa lan, sáng mai ba em sẽ về, em sợ ngày mai đi thì sẽ đến trễ.”

“Cuối cùng cũng về rồi sao, vậy chị không cần làm cô bảo mẫu nhà trẻ nữa rồi à?”

“Chị nói gì thế?” Đông Văn Li hỏi lại, “Em nhỏ vậy à?”

Nguyễn Yên dời ánh mắt từ trên mặt cô xuống, tỏ vẻ công tử không đứng đắn, nói, “Rất nhỏ.”

Đông Văn Li quay đầu, muốn che mắt Nguyễn Yên lại, “Chị phiền quá.”

Nguyễn Yên né tránh, cười nói: “Được rồi, em đi đi, nhưng em chắc chắn là ngày mai sao, chị nghe dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có bão.”

Đông Văn Li ngây người một lát, sau đó gật đầu khẳng định: “Là ngày mai.”

Cô ngẩng đầu nhìn Nguyễn Yên, “Yên Yên, tàu của tiên sinh không bao giờ đến trễ, đúng không?”

Cô gái trước mắt xoay gương mặt to bằng lòng bàn tay về phía Nguyễn Yên, ánh mắt tha thiết nhìn cô ấy, cô ấy do dự chưa đến nửa giây, sau đó nhún vai, gạt bỏ sự do dự, nhàn nhạt trả lời:

“Đương nhiên.”

*

Đêm đó, Đông Văn Li ngủ không yên giấc.

Không biết từ đâu, một cơn gió thổi trên nóc nhà suốt đêm dài, hôm sau thức dậy, mới phát hiện cây chuối bên ngoài cao bằng người ta cũng đã bật gốc.

Nhưng mưa gió vẫn không ngừng.

Cô xuất phát thật sớm, đợi ở bến cảng.

Nhưng ngày đó, đến tận khi hoa lan trên tay cô héo tàn, cô cũng không thấy con tàu trở về.

Lẽ ra cô nên hiểu từ sớm, tại sao ngày con tàu trở về, chỉ có mình cô đứng trên bờ đợi mong.

Trong ký ức của cô, thời tiết ngày đó quá u ám, quá đáng sợ, cô chưa từng nhìn thấy sông Mê Kông trong cơn bão, gió lớn thổi nhành cây bay vào dòng sông đục ngầu, nhành cây gãy rụng không khác nào những thi thể đang giương nanh múa vuốt, gió thổi gợn sóng đập ầm ầm vào trụ sắt của bến cảng, bến cảng không một bóng người, chỉ còn người quản lý đội mưa đội gió buộc dây xích sắt của bến cảng lại.

Đông Văn Li vội vàng kéo ông ấy sang, người đàn ông lớn tuổi suýt nữa không nhìn thấy cô bé giữa mưa gió, vội vàng nói tiếng Việt bằng giọng địa phương: “Sao còn ở đây, đang có bão đấy.”

“Chú, chú không đóng cổng có được không, ba con vẫn chưa về.”

“Ba con?” Ông ấy lớn giọng át tiếng gió, giải thích với cô, “Bão to thế này, không có tàu thuyền nào cập bến đâu.”

“Không thể nào, ba con đi tàu của tiên sinh, ngày về là hôm nay!”

“Tàu của tiên sinh sao? Con không nhận được tiền bồi thường à, tàu của tiên sinh gặp bão, không thể trở về nữa.”

“Không thể trở về nữa là sao ạ?” Đông Văn Li vội vàng hỏi.

“Xảy ra chuyện, gặp tai nạn rồi!” Mấy giọt mưa rơi xuống mu bàn tay của Đông Văn Li, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang mặc áo mưa bay loạt xoạt trong gió, chỉ thấy ông ấy mở miệng rồi khép lại, rốt cuộc lại không nghe thấy âm thanh nào xung quanh ông ấy.

Qua một hồi lâu, ông ấy không chịu nổi sóng gió trên bờ nữa, che áo mưa màu đen trở về, lời ông ấy nói mới chậm chạp truyền đến tai của Đông Văn Li.

“Mấy ngày này, tàu thuyền rất hay gặp tai nạn, con gái, con mau đến hội trường công đoàn nhận tiền bồi thường đi, người chết không thể sống lại, nhưng dù sao tiên sinh cũng nhân hậu, trả một số tiền lớn.”

Sao lại như vậy?

Ba đã nói, đúng vậy, hôm nay sẽ trở về.

Tàu của tiên sinh chưa từng xảy ra tai nạn, đúng không?

Cô điên cuồng chạy về nhà, chạy về con đường ban đêm đầy màu sắc, ban ngày im lìm tĩnh lặng, gõ lên cửa quán mạt chược, mẹ của Nguyễn Yên  mơ mơ màng màng, ngáp dài, ra mở cửa.

“Yên Yên có ở đây không ạ?” A Li mồ hôi đầm đìa.

Mẹ của Nguyễn Yên vừa mất kiên nhẫn vừa khó chịu: “Cô cũng muốn hỏi con, nó chết ở đâu rồi?”

Sau đó cửa đóng lại.

Đông Văn Li đứng đó, toàn bộ âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập trong lồ|\|g ngực, thình thịch, thình thịch…

Mây đen kéo đến chân trời, lác đác mấy người chạy trên đất khách quê người.

*

Trời đất tối tăm, gió lớn tàn phá bến cảng, thổi nhành cây chiếc lá bay vào cửa xe, gặp phải vật cản, chúng yếu ớt rơi xuống mặt đấy.

Trên ghế sau của chiếc Lincoln có hai người đàn ông, người lớn tuổi hơn có tóc mai đã bạc màu, hai tay chắp vào nhau, vụng trộm nhìn người đàn ông trẻ tuổi hơn, sắc mặt anh vô cảm, sau đó ông ấy lại bất an nhìn ra thời tiết hung ác bên ngoài, chần chừ muốn nói rồi lại thôi.

Đôi môi khô khốc run rẩy, cuối cùng vẫn nói: “Tiên sinh, nổi gió rồi, nơi này không an toàn.”

Người ngồi cạnh khẽ nhắm mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng, nhưng không nhúc nhích.

Người đàn ông trung niên không nhìn ra được vào thời khắc này, anh đang nghĩ gì, chỉ có thể ngồi đó.

Đợi một hồi lâu, người kia mới chậm rãi lên tiếng: “Chú Bàn.”

“Tôi đây.” Người đàn ông vội vàng lên tiếng, hơi nghiêng người về phía trước, khẽ cúi đầu, rất khiêm tốn.

“Chú có chắc đó là tai nạn không?” Câu hỏi điềm tĩnh, hoàn toàn trái ngược với cơn gió hung dữ bên ngoài.

“Đương nhiên, tiên sinh, tôi đã tìm người để hỏi thăm, chắc chắn là tai nạn. Toàn bộ sông Mê Kông, không ai dám làm chuyện này, không ai dám đối đầu với ngài.”

Chú Bàn nói xong, đợi anh nói tiếp, nhưng anh vẫn nhắm mắt.

Sự trầm mặc lạnh sống lưng lan tỏa trong xe, trong lòng chú Bàn không chắc, ông ấy biết tiên sinh theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ đến cực đoan, không cho phép sai sót xuất hiện. Nhưng lần này thiên tai lấy đi mạng người, chuyện này xảy ra thế nào, không phải nói một câu chỉ là tai nạn là có thể lấp liếm cho qua được.

“Thuyền trưởng và thuyền viên ở đây đều tương đối trẻ tuổi, không thể nắm bắt chính xác thời tiết cực đoan, phán đoán sai độ khó của hành trình mới có thể xảy ra chuyện như vậy.” Chú Bàn chỉ biết giải thích lần nữa, “Tiên sinh ——“

“Bây giờ chú có thể phân tích ra nhiều nguyên nhân như vậy, sao từ đầu không cố mà quản cho tốt, đã trẻ tuổi, đã thiếu kinh nghiệm, làm sao họ có thể lên đường được?” Anh lạnh nhạt cắt lời.

Chú Bàn nghẹn lời, nhìn gáy của người trợ lý đang ngồi trên ghế phụ, không nghĩ ra câu nào biện hộ, chỉ có thể cúi đầu: “Thật xin lỗi, tiên sinh.”

Sau đó lại là một hồi im lặng dài dằng dặc trong xe.

“Trả tiền bồi thường chưa?”

“Trả rồi, đã đủ, tiên sinh, không ai làm ầm ĩ.” Chú Bàn vội vàng giải thích.

Cuối cùng người bên kia cũng mở mắt, đôi mắt hổ phách hờ hững lướt qua ông ấy, ánh mắt không chứa đựng điều gì, chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái, vậy mà lại làm người bên cạnh chột dạ né tránh.

Anh nhúc nhích bàn tay, cửa mở ra.

Trợ lý ngồi trên ghế phụ phía trước cầm dù, vội vàng đi ra ghế sau, bung dù, mở cửa.

Tiên sinh che dù, đứng trong cơn gió.

Vốn dĩ người ngồi bên cạnh muốn đi theo, nhưng trợ lý ngăn lại.

Trợ lý: “Chú Bàn, mời ông trở về.”

“Trợ lý Lâm, tôi còn có lời muốn nói với tiên sinh.”

“Ông về đi.” Trợ lý dùng thân thể ngăn cách tầm nhìn của ông ấy, cũng ngăn cách người đàn ông cầm cây dù đen đang đi về phía xa, “Ý của tiên sinh là, từ giờ về sau, chuyện làm ăn của tàu buôn vẫn nên giao cho thành viên khác của công đoàn, ông lớn tuổi, sức khỏe không tốt, nên nghỉ ngơi đi.”

“Tôi… Trợ lý Lâm, anh nói giúp tôi, xảy ra tai nạn thế này, tôi cũng không muốn, ai mà biết mưa bão đột ngột nổi lên trên biển, không ai dự đoán trước được, tiên sinh, tiên sinh, ngài không thể làm vậy…”

“Chú Bàn, không ít người của ông mượn tiên sinh để thu lợi, dù cho ông thật sự không biết chuyện này, ông vẫn phải chịu trách nhiệm về sự quản lý kém cỏi của mình, tiên sinh không truy cứu ông, ông nên cảm thấy mừng mới đúng.”

Người đàn ông tóc hoa râm đối diện im lặng một hồi, cũng không phải ông ấy chưa từng nghe qua người của ông ấy nhận bao nhiêu bao lì xì, nhưng chuyện đối nhân xử thế, sao có thể bắt người ta tự kiềm chế bản thân, Sài Gòn cũng đâu có trong sạch đến vậy.

Ông ấy còn muốn biện hộ mấy câu, mấy vệ sĩ từ phía sau đi đến, kéo ông ấy sang một chiếc xe khác.

Chú Bàn kêu la oan ức, trợ lý Lâm xoay người lại, nhìn thấy gió lớn gào thét ngoài bến cảng, vệ sĩ đi đến bên cạnh hỏi anh ta có muốn đi theo tiên sinh không, anh ta ngẩng đầu nhìn chiếc dù đơn độc dưới cơn mưa sắp đến, lắc đầu.

“Đừng quấy rầy tiên sinh.”

*

Gió lớn quét qua sông Mê Kông, tạo nên cơn sóng cao bằng người ta, đánh ầm ầm lên bờ, hệt như quái vật giận dữ, liều mạng trị vì bờ sông.

Người đàn ông che dù đứng bên bờ, không nhúc nhích.

Gió thổi bên tai, sóng đánh dưới chân.

Anh nhìn cơn giông kéo đến cùng sấm chớp, thấy mấy hạt mưa to đùng hung dữ ập đến.

Thời tiết Sài Gòn năm nay thật kỳ lạ.

Anh quay đầu, định rời khỏi trận mưa sắp đến trên bến cảng này, lại nhìn thấy bên bờ có một bóng hình yếu ớt.

Nếu như không phải là cô dùng tiếng Quảng Đông gọi ba, nhất định anh sẽ phớt lờ bóng dáng thon gầy, lẻ loi của cô.

Cô nhón gót, ngẩng đầu, đứng trên mỏm đá bên bờ, run rẩy, như sắp rơi xuống sông Mê Kông đục ngầu.

Nhưng bất ngờ là, dường như cô vẫn đứng vững được, quần áo xám xịt giống như một con chim thủy sinh, lông ướt sũng, lẻ loi trên mỏm đá đơn độc, đứng trước dòng sông vô tận mà kêu to.

Anh biết hôm nay là ngày đội tàu buôn về bờ.

Trước khi xuất phát, thuyền viên đều đã ký hợp đồng, nếu xảy ra tai nạn cũng sẽ có bảo hiểm, đây là chuyện mà cả thế gian chìm nổi đều biết rõ.

Những người phải chịu đựng chia ly trong đời đều biết về nhà gặm nhấm vết thương, cầm số tiền bồi thường hào phóng để an ủi bản thân, rằng ít nhất đời người còn có niềm hy vọng khác để ngóng trông.

Chứ không phải đứng mãi ở nơi này, đợi chờ một cơn mưa nhất định sẽ đến, đợi chờ một con tàu vĩnh viễn không về.

*

Đông Văn Li biết mình không thể đợi một con tàu vĩnh viễn không về.

Nhưng cô không còn nơi nào để đi.

Trên căn nhà ẩm ướt ở Chợ Lớn có mấy nhành hoa lan chờ đến phút úa tàn, số tiền cô tích lũy cũng không còn ý nghĩa gì.

Cô cứ đứng trên bờ như vậy, bầu trời xanh đen áp sát xuống đỉnh đầu cô, giống hệt như lần đầu tiên cô đến Sài Gòn, mấy hòn đá làm chân cô đau nhức.

Lúc đó ba nói, họ phiêu bạt trên biển quá lâu, lúc đứng trên mặt đất, một lần nữa trở về đất liền, hệt như hoa hồng héo tàn trở về với đất, có cành hoa tiếp tục sống sót, cũng có cành hoa sẽ bỏ mạng trên mảnh đất không phù hợp với sự sinh trưởng của mình.

Cô luôn cảm thấy mình chính là đóa hoa hồng sẽ chết ở Sài Gòn.

Cô ngày đêm nhung nhớ quê nhà, nhớ Trung Quốc, nhớ tiếng Quảng Đông, nhớ Lĩnh Nam.

Nhưng ba cô đã sống sót, ông âm thầm nguyền rủa cuộc đời vì trước đây cô Đông đã nói: “Đến Việt Nam đi, dù sao cũng có em làm ăn ở Việt Nam, sẽ không để hai cha con anh chết đói đâu.”

Nhưng sự thật lại là, dượng muốn xin giấy phép kinh doanh, muốn dùng thông tin người khuyết tật nước ngoài, ba Đông là sự lựa chọn tốt nhất.

Mọi chuyện xong xuôi, hai cha con chuyển đến Chợ Lớn.

Rất nhiều người giống như họ đến Sài Gòn định cư, vì rất nhiều lý do khác nhau.

Cô ngồi trên bệ cửa thật cao, nhớ đ ĩa bánh cuốn Quảng Đông nóng hổi, nghe đủ loại âm thanh ồn ào trên con phố bên cạnh, học theo thanh niên cùng độ tuổi ở nơi này, đeo cặp sách, chăm chỉ học hết cấp ba.

Ở trường học dành cho con em của công nhân nhập cư, cô nói tiếng Việt không lưu loát, sau khi về nhà, cô ngồi tỉa hoa hồng trên mảnh ruộng đi thuê, cuối tuần sẽ bày ra sạp mà bán. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn thấy mặt trời màu đỏ rực giữa hoàng hôn ở phía Tây, ngưỡng mộ hoàng hôn ở Sài Gòn, còn tự hỏi bầu trời quê nhà có xinh đẹp thế này không.

Năm cô mười bảy tuổi, biết rời xa quê hương, hóa ra lại có cảm giác khó tả như vậy.

Giao thừa đầu tiên ở nơi này, Đông Văn Li không chịu được nỗi nhớ nhà, vậy là đi hỏi Đông Cốc Châu, bao giờ chúng ta mới được về quê hương, về Trung Quốc.

Đông Cốc Châu an ủi cô, nói cô học xong đại học, có khả năng kiếm tiền rồi, cô sẽ có thể trở về Trung Quốc.

Cho nên Đông Văn Li rất cố gắng, mặc dù tiếng Việt không hề dễ dàng đối với cô, nhưng nếu có thể sớm trờ về quê nhà, cô luôn luôn làm không biết mệt.

Vậy là cô tính toán dẫn Lai Phúc đi bán hoa, tính toán đưa chuyến hành trình trở về quê hương vào kế hoạch.

“Tiết kiệm tiền, mua hai vé tàu.” Cô kiên định nói.

Đông Cốc Châu uống rượu trắng của địa phương, gương mặt trải qua nhiều năm sương gió cũng đỏ lên, “Một vé là được rồi.”

“Một vé sao ba?”

“Ba là ba con, không làm phiền A Li nhỏ nhà mình.” Cổ ông đỏ lên, ông cười vui vẻ.

“Ba nói vậy là sao, ba không trở về à, hai cha con mình cùng nhau đến đây, đương nhiên phải cùng nhau trở về rồi.”

Đông Cốc Châu khoát tay: “Đến lúc con lớn, ba cũng già rồi, ông già này cũng không làm được gì, ba ở lại đây, nơi này rất tốt.”

“Nhưng nơi này không phải Trung Quốc.” Đông Văn Li ngừng đếm tiền, thẳng người dậy, ngồi trước mặt Đông Cốc Châu, “Ba, con muốn về nhà.”

Cô nhấn mạnh:

“Ba đừng lo.”

“Khi con trưởng thành, con sẽ chăm sóc ba.”

Đêm giao thừa đó ở Sài Gòn, thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi chỉ có một ước mơ:

“Con muốn về nhà với ba.”

Mà bây giờ, trên thế giới này, cô không còn nơi nào để đi.

Cũng không còn một ai yêu cô vô điều kiện như vậy.

Cô trở thành một linh hồn đơn độc ở đất khách quê người.

Hạt mưa to đùng rơi xuống, để lại nỗi đau cho đời người, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt —— cô chưa từng có lúc nào như lúc này, chăm chú nhìn xem hạt mưa có hình dạng ra sao.

Cô kết luận, cũng không khác nước mắt là bao, vừa mặn vừa đắng.

Nước mưa thấm ướt tóc cô, thấm ướt áo cô, chỉ chừa lại bóng lưng đơn độc của cô, giống như con chim không đầu, co người thoi thóp bên bờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng cuốn đi.

Đó là khi cây dù kia xuất hiện.

Còn tối tăm hơn mây đen ở phía xa xa, hoàn toàn tối tăm, tối tăm như đêm hè tĩnh lặng.

Cây dù to lớn có thể che phủ thân thể cô, không một tia gió hạt mưa nào có thể lọt vào. Cô ngẩng đầu nhìn, trước đó mưa rơi lên người cô nặng nề đến nỗi hàng mi cô ép chặt lại, cô không thể mở mắt, người trước mặt cũng hóa mông lung.

Nhưng dù có mông lung như vậy, cô vẫn nhận ra anh, mấy bông hồng cô giấu đi cũng nhận ra anh.

Anh không nói gì, chỉ đứng cạnh cô, ở bên cô giữa cơn mưa nặng hạt, mãi đến khi bóng đêm càng tối hơn, làn hơi nước kỳ lạ tỏa ra, cán dù màu xám bạc xuất hiện trước mắt cô, tựa như anh muốn đưa cho cô.

Cô nghe anh nói tiếng Trung Quốc thân thuộc, thành thạo, dẫu cho lời anh nói ra là sự thật tàn nhẫn: “Xin đừng quá đau buồn.”

Họ nói cùng một ngôn ngữ, viết cùng loại chữ viết. Dòng máu trong người nhất định không thể tách rời.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.