“Ừm.” Tạ Bích xoay người, nhìn chăm chú thê tử đã lâu không gặp: “Nàng vất vả rồi.”
Bốn chữ nhẹ nhàng mà thấm đẫm vị chua chát vào tận tâm can Giang Vãn Nguyệt.
Nàng đã lo, lo rằng Tạ Bích sẽ vì mấy lời cuối cùng của bà mẫu mà để bụng, định tiến lên giải thích đôi lời.
Thế nhưng Tạ Bích chẳng hề có chút bất mãn nào, ngược lại còn thấu hiểu cho nỗi khổ của nàng.
Hốc mắt Giang Vãn Nguyệt cay cay, ngàn lời muốn nói cuộn trào trong lòng, nhưng khi mở miệng chỉ có thể vụng về thốt lên một câu: “Một tháng qua, phu quân đã chịu khổ rồi.”
Hương mai trong tuyết thoang thoảng bay quanh, Giang Vãn Nguyệt biết đó là hương liệu Tạ Bích quen dùng để xông áo. Lúc này, mái tóc đen của hắn được búi cao, mày mắt thanh tú, tựa như cành mai trong tuyết đầu mùa, trong sáng mà thoát tục.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, tim Giang Vãn Nguyệt đập thình thịch, nàng bất giác muốn dời tầm mắt đi nơi khác.
Tạ Bích khẽ cụp đôi mắt nhàn nhạt, nhìn thê tử trên danh nghĩa của mình.
Người thê tử này có vẻ rất bối rối, những ngón tay trắng bệch đang siết chặt ống tay áo khẽ run lên.
Nàng không biết che giấu, cảm xúc và tâm tư lúc nào cũng phơi bày ra cho người khác thấy rõ. Chắc là những ngày hắn bị giam trong ngục Đại Lý Tự, nàng ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, lại chẳng có cách nào giúp được hắn.
Mày Tạ Bích khẽ nhíu lại, Giang Vãn Nguyệt trông còn gầy yếu hơn trước vài phần.
Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/2986640/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.