Nhiệt độ ngày một nóng hơn, nắng trưa gay gắt chiếu rọi những giàn tường vi khắp phố phường kinh đô, hoa nở rộ, sen tỏa hương, gió đêm nồng nàn, thoáng chốc đã đến tiết Lập Hạ.
Tạ Bích tay cầm quạt tre đứng trước cửa sổ, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia u ám.
Khí trời dần ấm lên, nhưng trái ngược với nó lại là thái độ của thê tử đối với hắn.
Có lẽ là do quá đa nghi, Tạ Bích dạo gần đây luôn cảm nhận được cách Giang Vãn Nguyệt đối xử với mình đã khác trước.
Trước kia mỗi sáng thức dậy, bộ triều phục đã được Giang Vãn Nguyệt tự tay dùng lư hương hong kỹ, đặt ngay ngắn bên giường, ấm áp mà quyện theo hương thơm nhàn nhạt, không giống mùi hương tuyết mai mà hắn hay dùng, mà là mùi vị hòa quyện giữa quả tỳ bà và lá trà thường thấy trên y phục của Giang Vãn Nguyệt.
Mỗi khoảnh khắc khoác áo choàng lên người, Tạ Bích luôn có ảo giác như được thê tử nhẹ nhàng ôm lấy.
Nhưng gần đây, Giang Vãn Nguyệt không còn cố ý dậy sớm để hong ấm triều phục nữa.
Đầu hạ, ánh trăng rắc trên song cửa sổ chạm hoa, cơn gió hơi khô khốc từ từ thổi vào tấm rèm sa bên giường. Tạ Bích nửa nằm nửa ngồi trên giường, tay cầm một cuốn sách, vờ như vô ý hỏi: “Mấy hôm nay thức dậy, không thấy triều phục được xông hương?”
Giang Vãn Nguyệt nghiêng người, khẽ nói: “Vào hạ trời nóng, dùng lư hương hong quần áo không còn phù hợp nữa. Tuyết Ảnh mỗi ngày đều đặt hương hoàn* trong triều phục,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/2986654/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.