Thuyền lớn di chuyển ổn định, đoàn người thuận dòng đi xuống, chẳng mấy chốc đã đến bến tàu Tiểu Tây Môn ở Vĩnh Châu. Vĩnh Châu nằm ở phía tây nam của Đàm Châu, sông Tiêu và sông Tương hợp lưu tại đây, giao thông đường thủy thuận tiện, thông suốt khắp nơi. Vĩnh Châu có hai bến tàu lớn, cửa Bắc vận chuyển hàng hóa, qua lại đa số là thuyền đò và thuyền chở lương thực, còn Tiểu Tây Môn thì đa số là thuyền khách neo đậu. Mùa hạ oi ả, bên bờ sông cuồn cuộn những hàng dương liễu khẽ đung đưa, thuyền bè qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Đám người Tần Thuận đã sớm đợi trên bãi sông, thấy Tần Lãng và mọi người xuống bến tàu thì đều lần lượt đến đón. Tần Thuận chắp tay với Tần Lãng, gọi một tiếng: “Phụ thân, đường đi vất vả cực khổ rồi.”
Những người đứng bên cạnh Tần Thuận cũng chắp tay theo: “Đà chủ vất vả rồi.”
Tần Lãng sắc mặt như thường, gật đầu: “Cuối cùng cũng đón được tôn nữ về rồi, ta cũng đã hoàn thành một tâm nguyện.”
Tần Thuận nhìn sang Giang Vãn Nguyệt, cười nói: “Cô nương đi đường mệt mỏi rồi, bây giờ cuối cùng cũng về đến nhà, trong nhà đã bày sẵn tiệc rượu, đón gió tẩy trần cho cô nương.”
Rồi quay đầu ra lệnh cho người hầu: “Mau đưa cô nương về nhà dùng bữa nghỉ ngơi, hầu hạ cho cẩn thận.”
Mọi người vội vàng đáp: “Thiếu đông gia yên tâm.”
Giang Vãn Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Đa tạ cữu cữu.”
Tần Thuận không phải thân cữu của nàng, vì Tần Lãng không có con nối dõi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/2986665/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.