Chắc phải đến ngày hôm sau lâm triều, các đại thần mới biết tin Tĩnh Ninh Đế đã rời khỏi kinh thành ngay trong đêm.
Trong phút chốc, quần thần kinh hãi tột độ.
Hiện giờ chiến sự chưa rõ, Hoàng đế lại bỏ thành mà chạy, đây há chẳng phải là điềm báo mất nước sao?!
Hoàng đế rời kinh, lòng quân tan rã, kinh thành này có giữ được hay không, thật sự phải xem xét lại.
Quần thần người thì phẫn nộ mắng chửi, người thì ánh mắt đờ đẫn, người thì đấm ngực khóc lớn.
Một giọng nói thanh tao mà không kém phần đĩnh đạc vang lên, phá tan sự huyên náo của các vị đại thần: “Đại chiến cận kề, mong các vị chớ tự làm rối loạn trận địa, Thái tử còn ở đây, nhất định sẽ cùng chư vị đồng sinh cộng tử.”
Mọi người đều sững sờ.
Thiếu niên trước mắt vóc người chưa phát triển hoàn toàn, cử chỉ vẫn còn đôi phần non nớt, nhưng đôi mày khóe mắt đã tràn đầy vẻ kiên nghị, quyết đoán.
Là Thái tử điện hạ của bọn họ.
Họ vẫn luôn cho rằng Thái tử còn nhỏ, không gánh vác nổi trọng trách, nào ngờ, Thái tử cũng đã trưởng thành rồi.
Quần thần đồng loạt cúi lạy, miệng hô Bệ hạ.
Thái tử cố hết sức từ chối, nói rằng Bệ hạ vẫn còn tại thế, không dám vượt quá phận vị.
Các đại thần ngẫm lại cũng phải, bây giờ Bệ hạ vẫn còn, Thái tử mà đăng cơ thì chẳng khác nào đặt ngài ấy lên giàn lửa thiêu.
Tóm lại, Thái tử không đi, lại còn bày tỏ thái độ, khiến lòng họ dần dần ổn định lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/2986669/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.