Vật thi nhân phi*: Mọi thứ đã thay đổi, không còn như xưa nữa. Cảnh vật vẫn còn đó, nhưng lòng người đã khác
Hai nam tử ở cùng Tạ Bích trông thấy Giang Vãn Nguyệt, mắt liền sáng rỡ. Tiểu Giang Bồ Tát mỗi lần lên thuyền đều mang theo đồ ăn thức uống.
Hai người họ xếp hàng, nhận một ít thức ăn và bát đũa rồi định quay về khoang thuyền. Vừa hay thấy vị lang trung bên cạnh Tiểu Giang Bồ Tát đang chẩn trị cho người say sóng, bèn đột nhiên nhớ tới nam tử tuấn tú ở cùng mình. Nam tử đó trông có vẻ thư sinh, lại là người không tranh không giành, bèn chủ động nói: “Phải rồi, ở cùng bọn ta cũng có một người bị say sóng, đã mơ mơ màng màng mấy ngày rồi, hay ngài cũng qua xem thử xem.”
Lang trung vừa xem xong cho người trong tay, nói: “Hắn ta đâu?”
Hai người nhìn nhau, gãi đầu: “Hắn ta… hình như trên người còn có vết thương, vẫn ở trong khoang thuyền chưa từng ra ngoài.”
Lang trung vừa nghe, liền nói với Giang Vãn Nguyệt: “Cô nương, ta phải vào khoang thuyền xem sao, có người bị thương.”
Giang Vãn Nguyệt gật đầu, lang trung xách hòm thuốc cùng hai người kia vào khoang thuyền, khoang thuyền trống không chẳng có bóng người.
“Lạ thật.” Hai nam tử bắt đầu tìm kiếm khắp khoang thuyền: “Hắnta bị thương, ngày thường đều nằm trên giường… trong chốc lát có thể đi đâu được chứ…”
Lang trung đợi một lát, không thấy người, bèn nói với hai người: “Ta còn phải theo cô nương sang thuyền khác chẩn trị, không thể đợi được. Thế này đi, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/2986672/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.