Giang Vãn Nguyệt theo đoàn thuyền của nhà họ Giang đến Đàm Châu, nhưng lại sững sờ trước cảnh tượng bày ra trước mắt. Trên bờ đê người đông như kiến, khắp nơi là tiếng khóc của trẻ con, tiếng chửi rủa của người lớn. Mọi nhà chen chúc ở bến đò chờ qua sông, nhích từng bước cũng khó. Ngoài cửa sông có thuyền đò neo đậu nhưng không đón khách. Trên đê toàn là quan binh, không khí giới nghiêm lạnh lẽo bao trùm.
Nhà họ Giang mang theo mấy chiếc thuyền lớn. Quan phủ bí mật đưa quan binh lên vài chiếc thuyền trong số đó. Một chiếc thuyền lớn ba tầng, cả ba tầng đều đầy ắp binh lính mặc trọng giáp đeo kiếm, nhưng tầng thứ hai lại để trống hoàn toàn. Thích sử Đàm Châu là Tần Lăng cũng đến nghênh đón thánh giá, đặc biệt dặn dò Bùi Quân: “Để chủ nhân của chiếc thuyền này đi theo thánh giá.”
Bùi Quân biết đây là vì lo thuyền gặp sự cố nên gật đầu, rồi cũng cùng người nhà họ Giang lên thuyền. Giang Vãn Nguyệt đứng trên boong tàu tầng hai, gió sông thổi bay tà váy màu sen nhạt mỏng manh của nàng, tựa như ánh mây trôi nổi nơi chân trời. Bùi Quân ngẩn ra, rồi bước về phía nàng. Ánh mắt Giang Vãn Nguyệt chăm chú nhìn những người dân đang gào khóc cầu cứu trên bờ sông, không đành lòng nói nhỏ: “Ở đây rõ ràng có thuyền đò, tại sao quan phủ lại không cho bá tánh lên thuyền lánh nạn?”
“Những chiếc thuyền đò này không phải đến để đón người.” Bùi Quân nở một nụ cười khổ: “Những người dân này không nhà không cửa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/2986671/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.