Bắc Nhung quả nhiên bắt đầu chỉnh đốn thuyền bè, xuôi dòng Hoài Thủy xuống phía nam, có ý đồ tiến công cả đường thủy lẫn đường bộ, nhất cử thôn tính.
Đàm Châu là bức bình phong của đất Thục, nếu bị Bắc Nhung công phá, Bắc Nhung sẽ tiến vào lưu vực Trường Giang, cổng lớn của triều đình sẽ mở toang, gần như không còn nơi hiểm yếu nào để phòng thủ.
Triều đình không còn vẻ thản nhiên như trước, liên tiếp hạ chiếu nghiêm khắc, lệnh cho các tướng phải ra trận giữ thành.
Trong lòng Tần Lăng biết rõ, năm đó Bắc Nhung công phá Đông Đô, Lý Doanh và những người khác còn có thể nam tiến, nhưng nếu Đàm Châu bị phá, e rằng thứ chờ đợi các quan viên Đàm Châu chỉ có ban cho cái chết.
Vì vậy, quan viên trên dưới Đàm Châu đều nghiêm trận chờ địch.
Hơn mười vị quan văn võ của Đàm Châu, cùng với Tạ Bích, Lý Doanh, Bùi Quân, Giang Lai và những người khác, đều đứng trước bản đồ, sắc mặt nghiêm nghị phân tích tình hình.
Từ chuyện chiến sự nói đến khí hậu Đàm Châu, Tạ Bích lên tiếng: “Mạo muội hỏi một câu, trong các vị có ai là người Đàm Châu không?”
Chỉ có ba vị quan là người Đàm Châu, Tạ Bích lại hỏi ai từng sống lâu bên bờ sông, không ai dám đáp lời, chỉ nhìn nhau.
Tạ Bích nói: “Nói kỹ ra, quan viên thông thạo thủy lợi thì không ít, nhưng đa phần là kiến thức sách vở chứ không phải kinh nghiệm. Dân chúng Đàm Châu lớn lên bên bờ Tiêu Giang, Tương Thủy, họ quen thuộc địa hình và tình hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/2986677/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.