Mạc Tử Liên cao hứng nên uống hơi nhiều, tình cờ nghe thấy bốn chữ 'huyền ngọc vô tỳ', tức thì giận tới mức suýt trở mặt, nhờ Vãn Cô ăn nói khéo léo mới tạm hòa hoãn, đập bể chén rượu phất áo bỏ đi. Cô nàng nhìn bóng lưng đùng đùng nổi giận của y, vuốt ngực cho bớt hãi: đúng là dù cho có tốt tính đến đâu thì cũng chẳng nam nhi nào nhịn được kẻ khinh bạc vợ mình.
Y về thẳng phòng, bực bội nóng bức cả người, cởϊ áσ ngoài ném lên bàn, không nhìn đến ca ca tiến lại, dịu dàng hầu hạ mình nới y phục. Men rượu váng vất xộc lên đỉnh đầu, y tóm lấy eo hắn ghì vào ngực, vạch vạt áo ra cúi đầu cắn một cái.
Quân Huyền thật sự bị cắn đau, khẽ mím môi vỗ lưng y: "Phu quân đừng tức giận."
"Ca ca," Y nhả ra dấu răng đỏ chót, tiếp tục cắn cắn vùng da kề cận, lực tay mạnh mẽ ép trên thắt lưng hắn, "ta muốn xăm lên đây tên của ta, để hết thảy mọi người đều nhận biết nam nhân mà huynh thuộc về."
"Vậy phu quân xăm đi." Quân Huyền cũng chiều chuộng đáp lại: "Xăm cho người khác biết nam nhân của ta lợi hại ra sao, sẽ không dám trêu chọc ta nữa."
Mạc Tử Liên bật cười nới lỏng tay, lòng bàn tay vẫn áp vào eo thon, để cho người thương tiếp tục cởi y phục cho mình. Với tay bẻ cổ áo cho y rồi trút xống bào xuống, Quân Huyền gấp áo vắt trên cánh tay, chất vải cứng uốn nếp gồ lên tạo ra cảm giác hắn mảnh mai đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-muc/1061110/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.