"Ta và ngươi quen biết tính ra đã hơn hai mươi năm mà có lẽ còn chưa nói chuyện với nhau được trăm câu. Lúc nào cũng không phải Y Nhã có mặt thì là Mạc Tức ở đó, chẳng bao giờ có ai cho ngươi và ta có thời gian riêng tư. Tâm phòng bị của Mạc Tức rất nặng, ép cho cả Y Nhân cũng thở không nổi, vậy mà ngươi vẫn trước sau trung thành với hắn. Phục vụ một kẻ độc tài như vậy không mệt à Tả Lang?" Ánh mắt A Dao tựa như bụng rắn trườn qua từng ngõ ngách.
"Mạc Tức luôn mồm nói Hoan Lạc cốc chào đón ta song hắn lại chưa một lần buông xuống tâm đề phòng với ta. Hắn đặt Y Nhã luôn kè kè trông chừng ta, lại giữ em trai cô ta bên cạnh mình. Bề ngoài luôn tỏ ra chẳng có gì nhưng rõ ràng trong lòng mỗi người các ngươi đều hiểu: Mạc Tức không hề tín nhiệm ta. Miệng hắn gọi ta là cánh tay trái, sau lưng lại không ngừng cảnh giác, cố gắng kiểm soát ta..." Bỗng nghĩ đến Tạ Khánh Dư, ngữ khí của y càng cay nghiệt, "Loài người các ngươi đúng là một đám hai mặt, tráo trở!"
Tả Lang siết song thích, nghiến răng chịu đựng vết thương, lửa lòng thiêu đốt ruột gan, giận đến muốn bật cười.
Gã rất muốn quát vào mặt A Dao rằng: con mẹ nó chúng ta có từng bạc đãi ngươi sao! Có từng ép buộc ngươi làm cái gì chắc? Ngươi nương náu tại cốc, ăn của cốc, mặc của cốc, hiển nhiên ngươi phải dốc sức làm việc cho cốc. Đến cả loài súc sinh nó còn biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-muc/1061112/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.