Tiếng mưa rơi đánh thức Dao Quang. Đáy hang tối tù mù, nó duỗi cổ nhìn màn nước xối trắng cửa hang, rồi trườn ra ngoài để nước mát len lỏi vào lớp vảy ánh bạc.
Hoang địa đất độc, trăng tối mây mù, năm mươi năm mới có một trận mưa, mặt đất nứt nẻ há miệng tham lam uống nước từ trời. Dao Quang ngửa mặt cảm thụ sức nặng của từng giọt mưa, thè cái lưỡi chẻ đôi nếm vị mát lành. Chợt có tiếng chặc lưỡi, đó là Ti Nguyệt.
Ti Nguyệt rất ghét bị ướt, cuộn tròn sâu trong hang, thân rắn bạc phớt sắc hồng, đồng tử nửa đỏ nửa vàng dựng đứng. Nó khạc lưỡi ra, quất tung cát vẻ ghét bỏ rồi chui vào đáy hang, khuất trong bóng tối...
Cơn đói đánh thức Dao Quang. Nó co chặt bụng lại, gác đầu cố nhịn mà ngủ tiếp, trong cơn mơ nghe thấy Ti Nguyệt rời hang đi săn. Chập chờn giấc được giấc không, lờ mờ có tiếng Ti Nguyệt kéo lê con mồi sàn sạt trên cát. Mùi máu tanh nồng tràn vào kíƈɦ ŧɦíƈɦ khứu giác nó, làm dạ dày nó quặn thắt cồn cào. Nó đói quá, lưỡi thè ra liếm lên sỏi đá, tất cả tế bào trên cơ thể nó đều gào thét muốn ăn thịt uống máu. Dao Quang há to miệng, hung hăng tự cắn đuôi.
Răng nanh cắn nát vảy, máu tươi đổ ra, nó hút mạnh vào, ừng ực uống máu của bản thân...
Ti Nguyệt lại trườn khỏi hang. Dao Quang như thường lệ làm ngơ, chợt có đất đá sạt xuống, đập vào thân nó, nó mở bừng mắt - Ti Nguyệt ở cửa hang đang quẫy đuôi hất đá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-muc/1061126/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.