Sư huynh gả cho ta đi... Văng vẳng bên tai tiếng nói tha thiết mãi chẳng thể xua tan, Thu Nhậm nhìn chằm chằm vào móng tay màu mè của chị gái, gật đầu nói: "Đệ không cảm thấy vấn đề gì với điều kiện của người đó."
Thu Nhiên đang uống trà suýt thì sặc, chậm khăn ho khù khụ, vỗ tay ghế trừng mắt: "Ta thì thấy có rất, rất, rất... là nhiều vấn đề với điều kiện của lão cáo già đó đấy!"
Thu Nhậm nhìn chị, môi vương ý cười nhạt nhòa tựa làn mưa phùn ngoài hiên: "Chị cũng đâu có phải là không ưa A Lan."
"Chị mi ưa nó hay không thì liên quan gì? Vấn đề chị đang để tâm ở đây là mi, là nhà mi đấy!" Thu Nhiên đặt mạnh chén trà lên bàn, vò khăn tay: "Đệ làm việc mà không hỏi ý kiến của ta gì cả, chỗ bạn bè cố tri của cha mẹ thì ta hiểu rõ hơn đệ chứ! Bọn họ cũng quen thuộc với ta hơn đệ. Đáng lẽ đệ nên để ta gửi bái thiếp dò hỏi thái độ của họ trước! Đã nhiều năm trôi qua, làm sao biết lòng người thâm giao có còn y xưa? Đệ là người từng trải, sao lại hấp tấp như thế?" Nói rồi đỡ trán, vừa giận vừa buồn, "Hay đệ chẳng hề nhớ mình có một người chị lúc gặp khó khăn?"
Thu Nhậm vội đỡ lời: "Tỷ biết là đệ không nghĩ như vậy."
"Thành Ngọc, đệ biết việc khiến ta hối hận nhất đời này là gì không? Chính là việc năm đó sợ lỡ dở, vội vàng gả chồng mà không đưa đệ theo." Thu Nhiên xúc động rớm nước mắt:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-muc/1061132/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.