Núi xanh chìm trong cõi đêm u tịch, Phùng Xuân lướt đi, mũi giày đạp cong cành cây khẳng khiu chấm vào ao nước dập dờn, khom lưng nói: "Phương trượng, có tin ạ."
"Ừm." Tịnh Bạch đặt tay lên mỏm đá nhô ra sườn núi, mặt đá nhẵn như gương, dưới mé chân, gạt bỏ những mảng rêu phong là một dãy đá láng bóng uốn cong thành cái vòm. Dây tơ hồng quấn quýt bò ra, rệu rã rủ xuống.
Nơi đây là con thác cạn, suối nước trên thượng nguồn đã khô kiệt rất rất lâu về trước, lạ là dù thiếu ẩm, rêu vẫn sinh trưởng tốt, từng mảng, từng mảng bám vào đá gương, đá ngậm sắc xanh, phá lệ tạo ra vẻ đẹp thâm u của rừng sâu cốc đáy.
Lão tổ sư của tổ sư từng kể trong cái hang dưới mỏm đá này, có một yêu tinh.
Yêu tinh đó đạo hạnh thấp kém, linh trí khờ dại, không lo tu luyện mà ngày ngày mải miết ngóng trông bầu trời phương bắc, chờ Bắc Đẩu lên cao, chờ Thiên cung thứ bảy ghé mắt.
Từ lúc yêu tinh không còn, thác nước cũng ngừng chảy, sông suối dần khô kiệt, nghe đồn Chu Lễ Triều hầu gia mỗi năm sẽ đặt một đĩa bánh mặn tại nơi này, chẳng rõ là tế cho ai. Tri kỷ của Hầu gia sử sách chỉ chép về một người nhưng y thọ ngắn, mất trong chiến tranh... Về sau Chu Lễ Triều hầu qua đời, đất này cũng thành hoang dại.
Hồi xưa, cái thuở loạn lạc máu lửa ấy, hai bé con nhà Lan thái sử thường chạy tới đây ngắt dây tơ hồng hoặc bắt đom đóm, tình cờ phát hiện ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-muc/1061140/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.