Hai tháng sau
“Sư nương, ngài cứu ta đi……” Còn chưa đến thời gian ăn trưa, Mạc Ỷ Đông lại đi lên đại trạch trên đỉnh núi, một tay che miệng mũi, cước bộ có chút phù phiếm đi vào đại sảnh.
“Ngươi có chuyện gì vậy?” Tô Mặc ở kẽ ngón tay hắn rỉ ra máu, vội vàng hướng hắn chạy.
“Ta……”
“Đừng ôm đừng ôm, mau tới đây ngồi xuống!” Nàng một phen kéo hắn qua đặt tại ghế ngồi, sau đó vội vàng đi lấy đến một chậu nước lạnh, vắt một cái khăn sau đó trên trán của hắn chườm lạnh.
Sau khi máu mũi hắn không ồ ạt chảy xuống nữa, Tô Mặc kéo tay hắn qua một bên chẩn mạch một bên hỏi.
“Chảy thật nhiều?”
“Ân……” Hắn tay cầm lấy khăn thuận tiện lau lau máu trên mặt.
Tô Mặc chẩn mạch của hắn, nghi hoặc hỏi: “Ái đồ a, ngươi gần đây có phải hay không gạt sư phụ ngươi vụng trộm chạy xuống núi đi chém người, hoặc là lại chạy tới giang hồ để bị người chém? Nhìn ngươi, hư hỏa thịnh vượng, mỏi mệt quá độ không được ngủ ngon, ngươi đã chảy rất nhiều máu phải không?”
“Hồi sư nương, không phải bị chém.” Sự tình thực sự đơn giản như vậy thì tốt quá.
“…… Thế nó lại tự chảy sao?” Nàng dừng một chút, thấu hiểu hỏi.
“Sư nương……” Mạc Ỷ Đông khổ tình nhăn mặt, hai tay nhanh lôi kéo ống tay áo của nàng, đáy mắt lóe ra nước mắt chứa chan.
Tô Mặc vỗ vỗ đầu của hắn, thở dài một hơi, “Nói đi, sư tổ đại nhân hắn lại làm cái gì?”
“Hắn hôm qua…… Hôm qua……” Cảnh tượng hôm qua đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-nho/471522/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.