Kết quả là Thu Giang Lãnh phải cho bố mẹ cô xem hết những món quà mà Hoa Lạc Giản tặng cô trước đây.
Có đồ gỗ, đồ ngọc, đồ trang sức, có cả quạt giấy. Thu mẫu nhìn nhiều đồ như vậy, chỉ biết lắc đầu.
"Mấy cái này...cũng rất quý sao?" Thu Giang Lãnh nhược nhược hỏi.
"Không quý bằng nhẫn mã não nhưng tuyệt đối đắt hơn mấy món đồ hàng hiệu của con."
Vậy mà còn không quý?!
"Nhưng nhìn cũng..."
"Mấy thứ này đều là hàng từ tay của các nghệ nhân nổi tiếng. Giống như cái châm gỗ này, góc bên trái có khắc kí tự đó con không nhìn thấy sao?"
"Có sao?"
Thu mẫu bực mình đến mức muốn đánh cô một trận.
"Con a, con a, nói con thế nào mới tốt đây?"
"Đầu tiên là con tự mình tìm người ta, rồi cũng là con không buông không bỏ. Người ta sợ là còn chưa từng yêu ai. Đợt này thì tốt, bị con bẻ cong rồi. Đấy, giờ bố mẹ muốn từ chối cũng không có mặt mũi để mà từ chối."
"Thật ra...Lạc Giản rất tốt...Con cũng thích em ấy..."
Thu mẫu nghiến răng nghiến lợi.
"Còn dám nói! Cút ngay cho khuất mắt lão nương."
.......
Thu Giang Lãnh lên tầng liền gọi điện cho Hoa Lạc Giản hưng sư vấn tội.
Hoa Lạc Giản vừa mới lên tàu cao tốc không lâu, nhìn thấy người gọi thì lộ ra nụ cười hiểu rõ giống như đã sớm đoán đường cô sẽ gọi đến dường như.
"Mấy món đồ đó, thực sự không đắt. Đều là chút người quen, mời đi ăn bữa họ liền tặng em đồ." Hoa Lạc Giản giải thích.
"Còn nhẫn đó xác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-phi-hoa-vu-phi-vu-on-nhu-nhuoc-thuy/603264/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.