Bóng tối cùng tĩnh mịch luôn khiến cho người ta cảm thấy xao động bất an.
Kha Tầm trong lòng lo lắng Vệ Đông, suy nghĩ một lát, quay sang cạnh hỏi Mục Dịch Nhiên “Giả sử bây giờ tôi đi qua bên phòng củi nhìn xem một cái thì có sao không?”
Chờ một lúc lâu sau mới nghe giọng của Mục Dịch Nhiên vang lên “Có sao hay không tôi không xác định, nhưng có một điều tôi biết rõ, kẻ chạy loạn cuối cùng mà tôi nhìn thấy ở bức tranh trước, chết đến còn lại mỗi thiên linh cái.”
“…” Kha Tầm dựa người trở lại bao tải, nhưng cậu không muốn tiếp tục giữ im lặng giống như mới nãy nữa—— cái loại cảm giác này giống như đang chờ đợi cái chết tiến đến vậy, thế nên, không trầm mặc mà tử vong thì… ngồi ghẹo tử vong trong trầm mặc vậy “Tôi nhớ anh bảo đây là bức tranh thứ ba anh vào, vậy ở hai bức tranh trước anh tìm chữ ký hay ấn chương gì đó như thế nào vậy, có thể nói cho tôi biết không?”
“Không rảnh.” Mục Dịch Nhiên hoàn toàn không nể mặt, từ chối thẳng.
“…Anh như vậy thiệt sự không có tí tinh thần đồng đội nào hết á.” Kha Tầm nói “Thêm một người giúp đỡ sẽ thêm một phần hi vọng, chẳng lẽ anh thích nhìn tôi trở thành cục tạ sao.”
Lại im lặng hồi lâu, Mục Dịch Nhiên mới mở miệng lần nữa “Không có quy luật, nói cũng vô dụng.”
Vừa mới dứt lời, đột nhiên thấy vành tai ấm lên, tên nhóc ngồi cạnh hoàn toàn không có chút tự giác giữ khoảng cách với người xa lạ, vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-pho/2439750/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.