Ở một dòng thời gian khác, Đỗ Linh Vũ là người sống sót duy nhất, những người khác đều đã chết.
Toàn bộ mười hai người khác, đều đã chết.
Một cảm giác tuyệt vọng khi biết mình đã chết đi, mà không có cách nào giãy dụa hay trốn thoát khiến mọi người không ai nói nên lời.
“Chúng ta tiếp tục thảo luận về tấm ảnh này,” Giọng nói lạnh băng của Mục Dịch Nhiên vang lên, nhưng nếu có ai đó thân cận hiểu biết hắn, sẽ có thể nghe ra được cái lạnh lẽo ấy chỉ là để che đậy cảm xúc bi thương đến buốt giá, “Về khái niệm không gian âm mà Thiệu Lăng nhắc tới, trong bức ảnh kia cũng có xuất hiện, gần như là tràn ngập khắp cả ảnh chụp, hơn nữa nội dung cũng có chút kỳ lạ.”
“Đúng thế,” Thiệu Lăng cũng cố gắng kéo mình ra khỏi cảm xúc khổ sở lúc nãy, bình tĩnh góp lời, “Không gian âm lẽ ra nên thể hiện kiểu khoảng không trắng hoặc là u ám dần dần, nhưng không gian âm trên tấm ảnh này lại là màu đen, bên trên còn có lấm tấm những đốm trắng, có hơi giống với bông tuyết bay giữa đêm khuya, nhưng rồi lại không giống lắm.”
Chu Hạo Văn cũng tham gia thảo luận: “Tôi nghĩ trong thế giới này, máy ảnh là một đạo cụ mấu chốt, có lẽ bởi do Tất Địch là một nhiếp ảnh gia. Chúng ta hiện đã biết được, thông qua điều chỉnh tốc độ màn trập có thể chụp được hình ảnh của quá khứ hoặc là tương lai, đây là một kiểu độ sâu thời gian, như vậy phải chăng góc độ ống kính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-pho/2440144/quyen-10-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.