“Nói về âm thanh từ trên trời vọng xuống, tui chỉ có thể nghĩ ra mỗi tiếng sấm thôi,” Vệ Đông nói “Hay là là tiếng gió? Có khi nào có liên quan đến mấy cột lốc xoáy xuất hiện mỗi đêm ở đây không?”
“Như vậy rất mâu thuẫn,” Phương Phỉ nói “Thiên âm khiến cho yêu quỷ không thể chịu được, vậy mấy cột lốc xoáy kia chẳng lẽ là để trấn áp yêu quỷ, chứ không phải muốn xâm lấn nhân gian?”
“Cũng có thể lắm chứ,” Vệ Đông nói “Chẳng phải về đêm đều xuất hiện cảnh tượng bên thế giới kia sao, cho nên rất có thể đó là cảnh tượng yêu quỷ bên thế giới kia đang bị lốc xoáy tra tấn.”
“Nếu đúng theo như lời anh nói, vậy mấy lốc xoáy kia chẳng có hại gì với nhân gian chúng ta cả, vậy sao chúng ta không mặc kệ nó cho rồi? Thế còn tướng cốt trên người chúng ta ngày càng hiện ra rõ ràng là tại sao?” Phương Phỉ hỏi vặn lại.
“Rất có thể đây là hai việc hoàn toàn khác nhau mà,” Vệ Đông nói “Lốc xoáy là cảnh tượng bên thế giới kia, tượng trưng cho yêu quỷ bên đó đang bị lốc xoáy tra tấn, còn tướng cốt của chúng ta thì lại nói lên nếu chúng ta không phong ấn thế giới bên kia lại, chúng ta sẽ chết, đây là hai việc khác nhau mà.”
“Cột lốc xoáy kia càng lúc càng lớn, nếu chúng ta cứ mặc kệ nó, chúng nó sẽ dần dần tra tấn đám yêu quỷ kia đến chết hết toàn bộ, vậy chẳng phải quá tuyệt rồi sao? Thế chúng ta cớ gì còn phải tự đi hy sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-pho/73377/quyen-14-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.