Mấy ngày rồi Hoàng Thiên Ngạo vẫn không có một chút tung tích nào. Cả Ngâm Tuyết cùng Ngụy Trình cũng không thấy đâu. Kiếm Phong Chi đều giúp Bạch Nghiên chủ trì đại cuộc. Người đến từ các môn phái khác đã tập hợp đầy đủ ở Thiên Hoa sơn, nhưng đại thống lĩnh không có ở đây, chúng sinh lại chìm trong những ngày mưa bão không ngừng, ai nấy đều không biết rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
"Các vị xin hãy bình tâm. Đại thống lĩnh hẳn sẽ sớm quay về. Vài ngày nữa trời cũng sẽ ngừng mưa."
Bạch Nghiên ngồi trên ghế cao cùng Kỳ Thịnh và Kỳ Anh không ngừng trấn an những người bên dưới.
Hiện tại bên trong chính điện đã không ít lời ra tiếng vào. Bọn họ nhìn bầu trời đen kịt mà không khỏi khiếp sợ. Ai nấy đều lo lắng cho thân nhân và môn sinh của môn phái mình đang ở nơi xa. Bọn họ không biết đến khi nào trời mới ngừng mưa nữa.
Sau khi mọi người lũ lượt rời khỏi chính điện trở về phòng nghỉ thì Kỳ Anh mới khàn khàn giọng.
"Nghe nói người của thiên giới đi cầu thượng thần Huyền Vũ, không biết ngài ấy có chịu đến phương Đông một chuyến hay không!"
Bạch Nghiên không nói gì, chỉ nhìn ra làn mưa trắng trời bên ngoài. Hắn hơn ai hết hiểu rõ trận chiến năm xưa. Càng hiểu rõ Chu Tước có vị trí như thế nào trong lòng Hoàng Thiên Ngạo. Năm đó hắn cùng với Kỳ Thịnh cũng từng đến nơi tu đạo của Hoàng Thiên Ngạo, và nhìn thấy rất nhiều thứ.
Năm đó Chu Tước trước khi tan thành khói bụi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-phung-hoang/552819/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.