Ân Sơn Tây Xương đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ được y tiên chăm sóc. Hiện tại trên người đều bê bết máu, mặt cũng không còn chút huyết sắc, tóc tai tán loạn, nhíu nhíu mày giương mí mắt yếu ớt nhìn về Ngụy Trình. Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt này một lần rồi, chính là năm đó lúc giao đấu hắn đã đả thương Kiếm Phong Chi. Xem ra y từ đầu đến cuối nếu không khinh thường thì chỉ xem hắn như kẻ thù. Ân Sơn Tây Xương nghĩ nghĩ mà không rõ tư vị gì.
Hắn yêu Ngụy Trình sao? Hẳn là không phải! Nhưng hắn rất thích Ngụy Trình, cũng rất muốn có được người này bên cạnh. Tất cả những người cùng thời với hắn, không có bất kỳ ai có thể vượt qua Ngụy Trình. Tài giỏi, anh tuấn lại vô cùng xuất chúng. Y một khi đã đứng trong đám đông thì luôn là người ngạo nghễ nhất, chói sáng nhất, khiến cho ai nấy đều phải ngước nhìn.
Nhưng mà người như vậy lại để mắt đến Kiếm Phong Chi ngốc nghếch kia. Trên đời này thứ Ân Sơn Tây Xương muốn nhưng không đoạt được thì bất luận kẻ nào cũng không thể, kể cả hủy hoại Ngụy Trình thì hắn cũng làm. Hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng hối hận vì những việc mình đã làm. Là bọn họ ép hắn, không phải sao? Nếu như năm đó bọn họ công bằng với hắn, thì có phải hắn chuyện gì cũng không làm hay không?
Vũ Triệt nhìn Ngụy Trình, vừa định lên tiếng thì phía bên kia một vị tướng quân bước lên khàn khàn giọng.
"Ngụy Trình, trước đây khi Long tộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-phung-hoang/552945/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.