Hứa Tư Hàn sau khi biết được trên đời này vốn dĩ chưa từng tồn tại cái gì gọi là Lệ long thạch, hắn liền ngày đêm không nghỉ bay về phương Đông. Lúc hắn đến Huyền Môn cung thì lập tức xông vào phòng.
"MA TÔN!"
Lính canh nhìn thấy thì chạy theo, bọn chúng cũng không ngờ Lục Mạch sáng nay vừa rời khỏi thì Hứa Tư Hàn đã trở về.
Đương nhiên, Hoàng Thiên Ngạo cũng không còn ở đây nữa, Hứa Tư Hàn khi nãy sở dĩ muốn về đây vì trong lòng còn ôm ấp chút tâm tư còn sót lại, nhưng xem ra hắn đã hy vọng hão huyền rồi. Hiện tại phòng ốc lạnh lẽo, có lẽ người đã rời đi từ rất lâu rồi.
Tư Hàn cảm thấy càng lúc lồng ngực mình càng trống rỗng, thậm chí tình cảm gì đó cũng đã nguội lạnh dần. Hắn không trả lời lính canh liền đi thẳng một mạch đến phòng Ngâm Tuyết rồi đẩy cửa ra, bên trong cũng không còn bóng người nào.
"Người đâu?"
Tư Hàn mím môi hỏi một câu. Tròng mắt hắn đã chằng chịt tơ máu. Mới qua mấy ngày mà mặt hắn đẫm nét phong sương, giống như vừa trải qua mấy đời.
"Dạ đã rời đi từ mấy ngày trước rồi!"
"...Cái gì?"
"Từ lúc người đi thì ngài ấy cũng không trở về nữa!"
Tư Hàn thất thần từ từ ngồi xuống ghế, mày nhíu chặt thành hàng, tay đã siết lại thành quyền đặt trên bàn. Ánh mắt trống rỗng vô hồn.
"Xem ra... bọn họ đã thông đồng lừa gạt ta..."
Tư Hàn lẩm bẩm một câu. Hắn nghĩ hoặc là Hoàng Thiên Ngạo đang lén lút vượt thiên kiếp một mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-phung-hoang/552942/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.