Sau một hồi anh loay hoayởtrong bếp cuối cùng anh cũng làm xong đồăn.
Anh múc đồăn vào đĩa và đểlên bàn ăn , anh tựhào chống hai tay nhưeo nhìn những món mà mình làm .
Ngải Luân hào hứng chạy vào trong bếp khi nghe thấy tiếng bát đĩa.
Vào đến nơi Ngải Luân mặt màu tối sầm kêu lên :" Chương Mỹ! Chương Mỹem đâu rồi ! "
Chương Mỹđi vào khó chịu nói :" gọi em có việc gì ? "
- Em giúp anh em làm đồăn sao ?
- Sao vậy ?
- Em nhìn đi này ! ( Ngải Luân vừa nói vừa chỉvào bàn ăn )
Chương Mỹ bước vào nhìn đến chỗ Ngải Luân chỉsắc mặt Chương Mỹliền biến đổi than vãn :" Trờiơi ! Anh haiơi là anh hai ! "
Anh nhìn Chương Mỹk hó hiểu nói :" sao vậy ? "
- Anh làm gì đây ?
- Đồăn !
- Không phải ! Ý của em không phải là nhưvậy
- Nói tiếng người.
- Anh tựnhìn đi , nhìn xem mấy món này nhưthếnào
- Nhìn là muốn ăn
- Mấy món này cháy khét hết rồi ! Không những thếtrưng bày còn không đẹp mắt món này cho con bông của em ăn còn không thèm lấy đâu cho người ăn ,nhìn xem có chỗnào muốn ăn ?
Anh tối sầm mặt mày không nói được lời nào xung quanh anh chỉtoàn là chết tróc.
Ngải Luân thấy vậy vội vàng ngăn Chương Mỹlại :" Chương Mỹđừng nói nữa ! anh xin em đó ! đừng nói nữa "
Cô trong phòng thấyồn ào đi ra xem sao , cô cứđi theo tiếngồn mà đi vào phòng bếp.
Thấy cô bước vào anh liền thay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ra-anh-gia-ngoc/1546/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.