"Hả? Hắn, hắn, hắn, hắn đã trở thành chủ tịch rồi ư!?"
Mắt của Trương Toàn Đức tối sầm lại vì sợ hãi, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Tiếng của Liễu Hồng Hoa truyền ra từ trong đám đông: "Á! Mình à, anh làm sao vậy!!"
...
Hứa Mộc Tình bưng một cái mâm nhỏ, bước ra từ cửa sau.
"Em tìm anh mãi, hóa ra anh ở đây”.
"Đến nếm thử tay nghề của mợ đi. Món thịt kho tàu mợ nấu còn ngon hơn mẹ em đó”.
Lý Hùng gắp một miếng thịt kho tàu, sau đó cười nói: "Ngon, ngon, nhưng anh vẫn thấy thịt kho tàu của mẹ chúng ta thơm hơn”.
"Gì mà mẹ chúng ta? Là mẹ em mà”.
Lý Hùng học theo giọng điệu của Hứa Hiếu Dương nói: "Ây da, sắp rồi, sắp rồi”.
Hứa Mộc Tình chả thèm tranh cãi với Lý Hùng.
Mím đôi môi đỏ mọng, cô nói nhỏ với Lý Hùng: "Cảm ơn”.
"Tại sao lại cảm ơn anh?"
"Bà ngoại đã chịu cực bao nhiêu năm nay, chưa từng nghĩ sẽ có được hạnh phúc”.
"Mặc dù mỗi lần nhìn thấy bà ngoại, bà đều mỉm cười”.
"Nhưng em biết là trong lòng bà đang rất buồn”.
"Nhưng hôm nay, em nghĩ trong lòng bà hẳn là đã cảm thấy ngọt ngào hơn nhiều rồi”.
Lý Hùng chậm rãi duỗi hai tay ra.
Như chiếc lá xanh, anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình.
"Đừng lo lắng! Từ nay về sau, anh sẽ khiến cho bà giống em, lúc nào cũng cảm thấy ngọt ngào”.
“Em, em làm gì có chứ”, Hứa Mộc Tình hơi quay đầu đi chỗ khác.
"Không thấy ngọt ngào sao?"
"Không hề ngọt, chua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2539326/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.