Lục Thần khuyu một chân xuống.
"Không!"
Nhật Hạ đau lòng chặn rước.
"Đừng có ở đây diễn trò tình cảm nữa. Tao mệt rồi!"
Lục Hạo gương súng lên. Định lần này nhăm trúng tim của Lục Thần. Nhưng thấy Triệu Nhật Hạ lại kiên quyết chặn trước. Hắn cười khẩy hỏi:
"Tại sao hết lần này đến lần khác đều muốn thay hắn. Không sợ sao? Hắn có gì tốt?"
Cả người cô run lên. Con gái yếu đuối như cô nói không biết sợ là nói dối.
"Lục Hạo, anh có yêu Thanh Thanh không? Có yêu con của mình không?"
"Haha. Hỏi thừa! Làm sao ta không yêu?"
"Yêu ư?", Nhật Hạ cúi xuống nhìn vết thương trên chân của Lục Thần mà đau lòng. Máu chảy ra rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục dây dưa sẽ rất nguy hiểm.
Cô bất chấp nguy hiểm tiến lên:
"Cô đừng qua đây!", Lục Hạo nắm chặt còi súng.
"..."
Lục Thần ôm chân đau vươn lên nắm lấy tay, nhưng đã chậm một bước.
Một tay cô chặn mũi súng của Lục Hạo lại.
"Lục nhị thiếu, ngài có từng nghĩ rằng: Anh của Thanh Thanh đi tù, ngài cũng phạm tội vậy thì sau này ai sẽ lo cho Thanh Thanh và con của ngài?"
Tay hắn dần buông lỏng. Ánh mắt hắn lộ vẻ do dự. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Cô tiến lên ghì chặt súng hơn. Mặc cho Lục Thần ngăn lại:
"Đừng! Triệu Nhật Hạ, em quay lại cho tôi!"
"Em không quay lại, tôi sẽ không chăm sóc em trai em đâu!"
"Lục Hạo, ngài yêu ư?"
Nhật Hạ tiếp tục cười khinh bỉ hắn:
"Ngài yêu nhất chính là bản thân mình. Vì bản thân mà có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ra-toi-yeu-em/528011/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.