“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tỉnh rồi!” Thúy Thúy nhìn thấy Vũ Phi tỉnh lại, vội vạng vui vẻ gọi hoàng thượng.
Thạnh Hạo thấy Vũ Phi tỉnh lại, kích động ôm chặt Vũ Phi vào lòng, nếu không phải là Thúy Thúy nhắc cơ thể Vũ Phi còn yếu, thì Thạnh Hạo đã vui quá mà quên mất Vũ Phi đã hôn mê sáu ngày sáu đêm rồi.
Trải qua một đợt điều dưỡng, Vũ Phi hồi phục lại sức sống như thường, trong cung buồn chán thật là vô vị. Thạnh Hạo bận buổi triều sớm, phê duyệt tấu trình. Bản thân ngoài việc sáng sớm đi lấy sương, đắp mặt nạ, nói chuyện phiếm với Tiểu Bạch, thì lại cùng Thúy Thúy nhìn nhau ngẩn người. Muốn đi thăm thái hậu, lại sợ làm phiền người thanh tu.
“Hoàng hậu nương nương, một tháng nữa là thượng thọ thái hậu, người có muốn chuẩn bị chút lễ vật không a? Đại lễ lần này các vương công đại thần đều mừng quà thượng thọ, nhưng các phi tần hậu cung ngoài tặng quà ra thì còn phải biểu diễn ca vũ nữa.” Thúy Thúy nói.
“Đương nhiên là phải chuẩn bị, Thúy Thúy em có muốn xuất cung không a?”
“Muốn thì muốn, nhưng người là hoàng hậu không thể tùy tiện xuất cung.” Thúy Thúy thất vọng nói.
“Việc này em không phải bận tâm, ta có cách để hoàng thượng đồng ý.” Vũ Phi hưng phấn nói.
“Giúp thái hậu chuẩn bị đại thọ là việc nên làm, nhưng xuất cung thì không được!” Thạnh Hạo vừa mở miệng đã phản đối.
“Thạnh Hạo, sao anh lại có thể nói mà không suy nghĩ thế a, lúc anh cầu hôn em đã hứa gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ra-vuot-thoi-gian-la-de-yeu-anh/2132866/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.