Hai ngày Lôi Dĩnh bị giam trong căn phòng nhỏ là hai ngày nàng bị hành hạ thậm tệ , vừa lạnh, vừa đói, vừa đau, tinh thần cũng dần dần mờ mịt đi, nhưng bụng lại từng trận từng trận quặng đau, khiến nàng co người lại càng chặc hơn, môi tái nhợt mím chặc
"rắc rắc" một tiếng, cửa được đẩy ra, một đôi giày cao gót đỏ dừng lại trước người Lôi Dĩnh, ko cần đoán cũng biết người đến là ai, cho nên Lôi Dĩnh ko cần thiết phải ngẩng đầu nhìn mà nàng cũng ko có ý định đó
"Chị, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, em ko hủy hoại cuộc sống của chị, mà là do chính tay chị tự hủy hoại nó, em ko muốn lưng mang quá nhiều tội của chị, gánh nặng đó, em gánh ko nổi " Lôi Dĩnh xoay người, chịu đựng đau đớn, chậm rãi nói
Lôi Tiệp Nhi ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm nàng nói "Ý của cô là tôi gieo gió gặt bão sao?"
"Ko, chẳng qua chị quá cực đoan, cuộc sống là một con đường rất gian truân cực khổ, trên thế giới này ko phải chỉ có mình chị té ngã , cũng ko phải người nào cũng có cuộc sống êm đềm, mà người hơn nhau ở chỗ là biết cách cải thiện cuộc sống khó khăn của mình , chị ko thể đổ mọi sai lầm lên đầu em , giống như lời chị nói, em là con gái riêng , cho nên ở nhà , em là loại người ba ko cần mẹ ko thương , mà chị cũng ghét em đến cực điểm , nếu như chị đổi lại là em, em đoán rằng hẳn chị sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-tam-tong-giam-doc/518260/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.