Lê Lê không thích bị động, khi biết người mình gặp rất kỳ lạ, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tìm hiểu.
Cô cũng đã suy nghĩ về tính cách của Lâm Nhiễm, giả sử tình huống xấu nhất, người cô gặp quả thực là Lâm Nhiễm, người có khả năng quan sát Nhiễm Mục Thành cả vào ban đêm. Nhưng nếu suy đoán như vậy, Lâm Nhiễm vừa duy trì trật tự, đồng thời cũng đang dung túng cho d*c v*ng.
Rất có khả năng Lâm Nhiễm sẽ không phá hủy đêm vĩnh cửu này, điều này cũng cho Lê Lê dũng khí để thử một lần vào lúc này.
Hư ảo chân thật khởi động, thứ còn lại tại chỗ chỉ là một ảo ảnh.
“Vậy coi như ngươi hỏi xong rồi nhé.” Lê Lê đỡ đòn tấn công, cười nhẹ với vẻ tự tin, “Đến lượt ta hỏi đây – gia chủ nhà các người gần đây ngủ có ngon không?”
Trường đao xoay chuyển, trong khoảnh khắc đó đã đâm chính xác vào ngực người đàn ông mặc đồng phục trắng.
Vô cùng thuận lợi, gần như kết thúc mọi thứ trong nháy mắt.
Mà Lâm Nhiễm không ngăn cản.
Hoặc là dung túng, hoặc là không nhìn thấy.
“Ngươi rất mạnh.” Người đàn ông mặc đồng phục trắng lùi lại vài bước nói, “Nhưng các người không chống đỡ nổi sự trả thù của công hội dị năng đâu! Sự trả thù của nhà họ Lâm!”
Mà Lê Lê hoàn toàn không để ý.
Lê Lê suy nghĩ về mấy khả năng có thể xảy ra trong tình huống này, rồi để ảo ảnh vẫy tay.
“Tiểu Hồng.” Cô nói.
Còn An Hạc Dư thì dùng giọng nghe như khản đặc nói: “Biết rồi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-than-thanh-nhan-vat-duoc-yeu-thich/2899270/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.