🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có một thói quen sinh hoạt tốt, một đồng hồ sinh học tốt, mới có thể chuẩn bị xong bữa sáng trước khi mọi người thức dậy, sau đó gọi hai con cú đêm kia dậy.

An Hạc Dư mỗi ngày đều là người dậy sớm nhất, nhưng hôm nay sau khi anh đẩy cửa phòng ra, lại thấy Lê Lê đã ngồi trên ghế sofa rồi.

“Sớm nha Tiểu Hồng~” Cô kéo dài giọng, sau đó liếc nhìn đỉnh đầu An Hạc Dư, không nhịn được mà bật cười, “Phụt.”

An Hạc Dư có linh cảm lại có chuyện gì đó kỳ quái xảy ra, nhưng anh nhìn cổ áo của mình các kiểu, không mặc ngược cũng không quên cài cúc kéo khóa. Nhưng dáng vẻ cười vui vẻ của Lê Lê lại rõ ràng cho thấy bản thân mình có vấn đề ở đâu đó.

Anh mang một đầu đầy dấu hỏi vào phòng vệ sinh rửa mặt, và khi anh nhìn thấy tấm gương trên bồn rửa mặt, sự hoang mang tan biến, anh đã hiểu ra.

Một chữ ‘2’ to đùng ánh bạc hiện lên trên đỉnh đầu anh, bên cạnh có hai chữ ‘Thứ’ và ‘hạng’ nhỏ đến mức gần như không nhìn rõ.

Ghép lại chính là ‘Thứ hai hạng’, oái oăm là chữ ‘2’ quá lớn khiến anh trông như đang đội chữ ‘2’ đi lung tung.

Trông khá là “số 2”. ( chơi chữ, số 2 trong tiếng Trung cũng có nghĩa là ngốc nghếch, khờ khạo )

An Hạc Dư sờ sờ không khí trên đầu mình, đồng thời Lê Lê cũng mò tới, dựa vào khung cửa ngắm nhìn sắc mặt biến ảo khôn lường của anh.

“Thật ra thì, đây là mức độ yêu thích của người ở dị thế giới đối với chúng ta được cụ thể hóa đó.” Cô lên tiếng giải thích.

“Người ở dị thế giới làm sao biết chúng ta?” An Hạc Dư nghĩ một lát rồi lại cảm thấy trong cái nhánh truyện kỳ quái này chuyện gì cũng có thể xảy ra, không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này nữa, ngược lại bắt đầu ngại ngùng, “Tôi lại là thứ hai sao?”

Anh khá bất ngờ cũng khá ngại ngùng, nhưng không thể phủ nhận anh cũng khá vui.

Rồi An Hạc Dư nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Lê Lê, ngẩng đầu nhìn l*n đ*nh đầu cô không có gì cả.

Lê Lê tiện tay búng tay một cái, một chữ ‘1’ vàng rực rỡ xuất hiện trong không khí. Hào khí ngút trời, ánh vàng đó hoàn toàn lấn át ánh bạc trên đỉnh đầu An Hạc Dư, giống như một bóng đèn nhỏ chói mắt.

An Hạc Dư có một thoáng cảm giác như mặt trời nhân tạo mới được các nhà nghiên cứu của Triều Tịch phát triển đã xuất hiện, chiếu đến mức mắt anh ta đau nhức.

Đội thứ này ra đường thì đúng là tâm điểm của mọi sự chú ý!

Nhưng đợi Lê Lê vẫy tay lần nữa, chữ ‘1’ to đùng này lại biến mất trước mắt An Hạc Dư, hoàn toàn không nhìn ra một chút dấu vết nào.

“Không ai có thể khiến một ảo thuật sư chết xã hội được.” Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận danh xưng này, lại mang theo chút kiêu ngạo của top 1.

An Hạc Dư hổ thẹn không bằng: “Không hổ là cậu.”

Dù là hạng nhất hay không cần chết xã hội, đều không hổ là Lê Lê. Mặc dù An Hạc Dư cảm thấy cho dù thật sự để Lê Lê đội cái số 1 này ra đường, cô cũng hoàn toàn không chết xã hội, có khi còn cười tủm tỉm gặp ai cũng nói: Ấy dà, cậu hạng mấy thế? Ngại quá tôi là top 1.

Hay là hôm nay anh không ra đường nữa? Anh nghĩ.

Cô không cần đội mặt trời nhân tạo ra đường, An Hạc Dư lại phải đội cái chữ ‘2’ này ra đường, anh nghĩ thôi cũng thấy ngột ngạt.

Lề mề hơi lâu, Đan ôm búp bê của mình dụi dụi đôi mắt ngái ngủ lờ đờ đi từ bên cạnh hai người vào, soi gương.

Sau đó nhìn thấy chữ ‘6’ màu đỏ phía trên đầu mình.

Cậu ta quay đầu, khẽ ngước mắt, nhìn thấy chữ ‘2’ trên đỉnh đầu An Hạc Dư.

Từ từ, cơn buồn ngủ lờ đờ trong đôi mắt hai màu của cậu ta tan biến, thay vào đó là sát ý lạnh lùng.

Có con mãnh thú nào đó đã được đánh thức.

Cậu ta tỉnh rồi, cũng tức điên rồi.

“Là thứ hai hạng.” Đan mặt không biểu cảm nói, “Còn tôi là thứ sáu hạng.”

An Hạc Dư cảm giác giây tiếp theo Đan sẽ buột miệng nói một câu: Những kẻ xếp trước tôi ngoài Hắc Cách ra đều chết hết đi!

May mắn là có lẽ thường ngày có cho ăn đầy đủ và dắt Đan đi chơi cùng, Đan không lập tức nổi điên sống mái với An Hạc Dư trong cái phòng vệ sinh nhỏ bé này, sau đó chuyển sang hỏi Lê Lê: “Ba bốn năm lần lượt là ai?”

Chỉ là lúc nói những lời này như đang đọc danh sách tử thần, tên trên danh sách đều nằm trong mục tiêu săn giết của cậu ta.

Lê Lê vẫn giữ nụ cười, lùi lại vài bước rời khỏi phòng vệ sinh, dẫn Đan đến bên cửa sổ, rồi chỉ vào cái ao nhỏ bên ngoài cửa sổ sát đất, và Giác Hồi Thâm đang ngâm mình trong ao dưới bóng cây.

Ngủ say như chết, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Mà trên đỉnh đầu hắn, chữ ‘3’ màu đồng lên xuống theo nhịp thở của hắn. Một cái, một cái, lại một cái.

“Đó, thứ ba.” Lê Lê nói.

Đan hít sâu một hơi.

Cái gã không biết từ đâu chui ra ăn chực uống chực này, quanh năm suốt tháng ngủ dưới đáy biển, con sâu lười chẳng mấy khi lộ mặt, lại là thứ ba?!

Tiếp đó Lê Lê lại chỉ vào con quạ bên cạnh, chỉ thấy con chim đen này từ ngoài cửa sổ bay đến bên cạnh Lê Lê, ngoan ngoãn đậu trên vai cô.

Mà trên đỉnh đầu con quạ, một số bốn màu đỏ vô cùng bắt mắt.

Đan lại hít một hơi thật sâu.

Không sao, quạ là của Lê Lê, cậu không tính là thua.

Rồi Lê Lê đi về phía cửa sổ đang mở rộng, đối diện với đường phố, trên đường, một chú corgi chân ngắn đội chữ ‘5’ đang vui vẻ co cẳng chạy thục mạng.

Cô ra vẻ gật gật đầu, cảm thán: “Cũng khá đáng yêu.”

Sợi dây thần kinh trong đầu Đan, phụp, đứt.

“Corgi, trên thế giới này không nên có corgi, tất cả corgi đều chết hết đi—!”

“Hắt xì!” Nhất Minh hắt hơi một cái.

Nhưng cậu không quan tâm có phải có người đang nhắc đến mình hay tưởng niệm mình không, mà ngồi trên quả cầu đá nhỏ ven đường như một tảng đá bị đóng băng, mặt mày xám xịt.

“Mình lại thua một con corgi, mình lại thua một con corgi…” Cậu ôm mặt, cảm nhận được sự chế nhạo từ chú corgi chân ngắn.

Trên đỉnh đầu cậu, chữ ‘7’ màu đỏ như oan hồn đòi mạng trong đêm luân hồi, đỏ đến nhói lòng.

Mà trên đầu chú corgi đang vui vẻ lè lưỡi lắc mông trên đường phố, số ‘5’ đỏ tươi và cao lớn vô hạn.

Bên cạnh cậu, An Hộc Vũ đang ngồi cạnh cậu, vẻ mặt cũng u ám không kém, nước mắt nơi khóe mắt long lanh trong suốt, còn trên đỉnh đầu cậu ta, hai chữ số ‘15’ phát ra sự chế nhạo còn tệ hơn cả việc chế nhạo cậu ta là đồ vô dụng.

“Mình đội sổ, mình lại đội sổ hu hu hu…” Cậu ta bị đả kích nặng nề, “Mình là đồ vô dụng, mình còn vô dụng hơn cả đồ vô dụng hu hu hu hu oa!”

Đường ngậm kẹo trái cây trong miệng, ngẩng đầu nhìn chữ ‘11’ của mình, chín chắn lắc đầu.

“Xếp hạng này quan trọng đến vậy sao?” Cô cảm thấy hoàn toàn không quan trọng bằng việc ăn kẹo.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.