"Ta đợi."
Tiêu Dịch Thành chỉ dùng đúng một câu nhàn nhạt để đáp lại lời đe dọa của Lâm Chiêu Vân.
Hôm nay, y trông có vẻ khác thường, khiến Trầm Ngư không kìm được mà lén liếc nhìn y một cái.
Người đàn ông trước mặt dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại, gương mặt lập tức trở về vẻ dịu dàng thường ngày.
"Trầm Ngư." Y gọi tên cô, giống như bao lần trước kia.
Trầm Ngư gạt bỏ những nghi ngờ còn sót lại trong lòng, khẽ mỉm cười ngượng ngùng rồi lao vào vòng tay y.
Lâm Chiêu Vân đang quỳ bên cửa, nhìn thấy hai người họ gần gũi như vậy, hận ý trong lòng càng thêm sâu. Hắn trừng mắt nhìn bóng lưng của Tiêu Dịch Thành đầy căm hận, lảo đảo đứng dậy, rồi lao thẳng ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Nguỵ ma ma vẫn đang run rẩy dựa vào cột. Thấy Lâm Chiêu Vân bước ra, bà ta theo bản năng gọi một tiếng "Lâm công tử" rồi định bước tới kiểm tra vết thương ở cổ hắn do bị Tiêu Dịch Thành siết chặt.
Nhưng Lâm Chiêu Vân lại hất bà ra đầy thô bạo, mặt mày u ám, sải bước rời khỏi Hồi Xuân Lâu.
Nguỵ ma ma nhìn vết bầm trên cổ hắn mà chân mềm nhũn. Bà ta biết lần này mình tiêu rồi.
Tuy vết thương của Lâm Chiêu Vân không phải do bà gây ra, nhưng đã bị thương trong Hồi Xuân Lâu, ai dám chắc vị công tử được nuông chiều kia sẽ không lôi bà ra làm vật tế?
Ngoài Lâm Chiêu Vân ra, bà còn phải đối mặt với cơn giận của Tiêu Dịch Thành.
Chỉ mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/2845196/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.