Bữa tiệc kéo dài hơn một tiếng mới kết thúc.
Sau khi mọi người đặt đũa xuống, mấy cô gái mặc sườn xám nhanh nhẹn mang nước ấm và khăn tay đến cho từng người súc miệng, lau tay.
Nhờ có Bạch Thiếu Minh đi cùng, lần này Trầm Ngư cũng được nhận một chiếc khăn tay từ cô gái phục vụ bên cạnh.
Lau miệng sạch sẽ, cô thư ký đã ăn uống no nê liền quay sang Bạch Thiếu Minh nói lời từ biệt:
"Tổng giám đốc Bạch, nếu tôi không còn việc gì ở đây nữa, vậy tôi xin phép về trước."
Bị Thẩm Thiên và mấy người khác mời rượu liên tục suốt bữa ăn, mắt Bạch Thiếu Minh đã bắt đầu lờ đờ vì men rượu.
Nhưng nghe Trầm Ngư nói muốn rời đi, hắn như bừng tỉnh.
Hắn nhìn gương mặt dịu dàng nhưng giữ khoảng cách rõ ràng của cô, chậm rãi nói:
"Ừ, giờ cũng muộn rồi. Đi thôi."
Thẩm Thiên vội phụ họa:
"Đúng rồi, cũng khuya rồi. Tổng giám đốc Bạch, để tôi đưa ngài về nhé?"
Bạch Thiếu Minh lắc đầu, thân thể hơi loạng choạng:
"Không cần. Cảm ơn lòng tốt của ông Thẩm, nhưng tài xế của tôi đang đợi sẵn dưới lầu rồi."
Việc Bạch Thiếu Minh đồng ý cho Trầm Ngư rời đi dễ dàng như vậy khiến cô nhất thời cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ hôm nay hắn thật sự chỉ đưa cô tới đây để bàn chuyện hợp tác với Thẩm Thiên?
Dù trong lòng có nghĩ gì đi nữa, Trầm Ngư vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đứng dậy đi theo Bạch Thiếu Minh, lúc này đang được một cô gái mặc sườn xám dìu ra khỏi phòng.
Rời khỏi căn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/2845237/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.