- Ngoài việc các người làm hỏng phanh xe của Việt Phong nhưng không hại chết được nó thì tôi còn bỏ qua chuyện gì vậy? Hay chuyện bà nuôi trai bao từ tiền của anh trai tôi, còn ông thì nuôi bồ nhí, bây giờ có họa thì đẩy hết lên đầu chị gái tôi để được thả ra. Còn mụ già kia, mụ nghĩ bây giờ anh trai tôi vẫn còn yêu thương bà hay sao?
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều há miệng ngạc nhiên.
Hải Phong gõ gõ tay xuống bàn lên tiếng.
- Tôi có phải là con trai ba tôi hay không chẳng quan trọng. Chỉ cần ba tôi đồng ý cho tôi quyền thừa kế thì tôi chính là chủ.
- Mày hết cơ hội rồi, anh Trung đã biết tất cả.
- Việc các người đã làm ba tôi cũng biết chúr?
Vậy nhưng không ai dám trả lời. Làm sao mà họ để ông Trung biết những việc xấu xa kia được.
Chú út mỉm cười.
- Sao không trả lời được à? Cái kết quả ADN của các người đâu?
Bà Phó đặt tờ giấy xét nghiệm trên bàn nhưng chú út lại cầm lên xé nó đi.
- Xé đi cũng chẳng làm sao cả, dù sao anh ấy cũng đã nhận được nó.
- Vậy sao? Anh trai, anh nghe thấy những gì họ nói chưa?
Nói xong, anh cho người cắm máy tính lên máy chiếu. Hình ảnh ông Trung đang nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm vào màn hình. Hôm nay, trông sắc mặt ông ta đã tốt hơn trước.
Biểu cảm của ba người lúc này thật kinh điển. Họ định sẽ lợi dụng cổ đông để phản đối mẹ con Việt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-tinh-1-anh-binh-minh/2681021/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.