- Lên giường đi, cả người anh lạnh quá! Cẩn thận không cảm lạnh đấy.
- Em lo cho tôi đấy hả?
- Mơ đấy à.
Cô tránh đi sự bối rối của mình, lại giường kéo lại chăn ga, quay ra nhìn.
- Lên ngủ đi, bố mẹ tôi thường dậy vào lúc 5 giờ sáng đi tập thể dục nên sau khi họ đi là anh có thể về.
- Thực sự tôi không đứng lên được, em có thể dìu tôi lên chứ?
Tô Mộc thấy môi anh ta tím tái thì thở dài, lại gần, ngồi xuống cạnh đặt tay anh lên vai đỡ đứng lên.
Bị cả người anh ta dựa vào nặng đến bước đi cũng khó nhưng lại không thể nổi cáu.
Người thì cắn răng lôi cái thân hình cao lớn đi, người thì cố mà dựa, lạnh run mà vẫn nhếch miệng cười xảo trá.
- Tôi đi pha cho anh cốc nước gừng ấm,
đợi một lát.
Kéo chăn đắp, anh đung đưa cái khăn tắm trên tay.
- Em treo lên hộ tôi được chứ? - Đừng có mà được voi đòi Hai Bà Trưng.
- Tôi không có nhu cầu lái máy bay.
Ôi...cô vỗ tay vào đầu mình đồng đội.
Nhất thời thương xót mà cô quên mất hắn có cái trò cô nói một thì hắn xiên làm mười, luôn hiểu méo ý cô đi để đùa cợt...coi như anh giỏi...đồ biến thái.
Rón rén xuống nhà như ăn trộm, thấy bố mẹ vẫn xem phim thì bước đi thật nhẹ ra nhà bếp.
Tiếng mẹ hỏi thăm khiến cô giật cả mình.
- Chưa ngủ còn uống gì vậy?
- À..
con thấy đau họng nên uống cốc nước gừng cho ấm thôi ạ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-tinh-1-anh-binh-minh/2681880/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.