Vừa mới giữa hè, dù là đêm khuya, vạn vật vẫn dạt dào sức sống, côn trùng ầm ĩ, chỉ có thời gian rạng sáng là yên tĩnh.
Mặt trời ở phía đông thành phố mọc rất sớm, trong mùa hè lại càng sớm hơn, chân trời rút đi màu xanh đậm vào khoảng 4 giờ sáng, Thư Dao thoáng chốc cảm thấy, dường như thế giới đang ngừng lại.
Người trước mắt cứng đờ bất động, hô hấp chậm lại, đôi mắt đen mờ sương, ngay cả vị trí đặt tầm mắt cũng chưa từng thay đổi.
Màu sắc ngoài cửa sổ cũng không trở nên ấm áp, hình như có tầng mây đen che đậy ánh sáng của mặt trời mới mọc, Thư Dao không cảm nhận được bất kỳ biến hóa nào, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, thậm chí cô còn cảm thấy, Minh Đình hoàn toàn không nghe thấy lời cô vừa mới nói.
Vết nứt trong lòng bị sự im lặng này xé toạc ra, cô phải hít thở thật sâu, cần một lượng oxy lớn mới có thể làm chậm sự đau đớn.
Cũng vào lúc này, đôi môi nhạt màu của Minh Đình run lên cực kỳ nhẹ, Thư Dao nhìn thấy rõ ràng, cũng nghe được rõ ràng.
Anh nhẹ nhàng hít thở, nhẹ nhàng nói: "Là anh không tốt, bé cưng, là anh để em gặp áp lực quá lớn sao? Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng buồn rầu quá mức, trước tiên đừng nghĩ đến những cái này được không?"
Cô rất muốn nói với anh, được, em không nghĩ gì hết, em chỉ cần anh yêu em, nhưng cô không nói nên lời, cũng không thể nói thành lời.
Mạch nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-tren-da-thit-phi-manh/2716838/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.