Ánh lửa mờ mờ chiếu sáng một góc phòng, trên nền nhà là một đôi giày thêu có đường viền màu trắng, phía trên đôi giày là đường chân váy màu tím, cô gái kề dao vào cổ tôi khẽ cười: "Đao kiếm vô tình, cô nương xin chớ động đậy kẻo bị cứa đứt cổ".
Tiếng cười gần trong gang tấc. Tôi liếc qua khóe mắt, quan sát người đó, ánh mắt vừa chạm mắt cô ta lại rùng mình kinh ngạc. Đó là khuôn mặt tôi đã nhìn thấy ở Trịnh vương cung, một khuôn mặt như hiện ra từ tranh thủy mặc, hoàn toàn giống hệt! Thập Tam Nguyệt.
Nhưng Hoa Tư dẫn tuyệt đối không thể sai sót, không như độc dược Quân sư phụ chế ra, chỉ làm người ta tắt thở tạm thời, cơ bản không đầu độc chết người, mặc dù nhìn đúng là đã chết, nhưng lúc khâm liệm lại là người sống.
Tôi vẫn còn nhớ nửa tháng trước, đêm hai mươi lăm tháng năm trong Dụ Cẩm viên của Trịnh vương cung, tôi chơi Hoa Tư điệu tự tay kết thúc tính mạng của Thập Tam Nguyệt. Lúc này cô ta có lẽ đã là cái xác mục nát dưới ba tấc đất, cho dù Dung Tầm có mật dược bảo quản tốt đến mấy cũng chỉ có thể như tôi, sắc mặt nhợt nhạt, người tỏa mùi tử khí, đương nhiên tử khí này người thường khó nhận ra, cho dù nhận ra cũng chỉ cảm thấy một khí chất khác thường. Nhưng Thập Tam Nguyệt trước mặt tôi sắc mặt hồng hào, còn đẹp hơn nhiều so với lần trước tôi gặp, quả thật không thể nào hình dung đó là người đã chết.
Tôi nhìn cô ta:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-tu-dan/23251/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.