Chương 14 Trịnh Tư Nghi phân loại rồi cất đồ mình đưa vào tủ bếp thay Trịnh Tư Kỳ. Chị vừa vào đã thấy có cái nồi bắc trên bếp, trên thớt đặt một củ cà rốt ướt sũng nước, bên cạnh là một con dao. Căn bếp nhà Trịnh Tư Kỳ sạch sẽ ngăn nắp là thế. Tiếc là vách tường sạch bong tới mức không dính nửa giọt nước, chỗ nào cũng đặc sệt cảm giác hình thức một cách khó hiểu. Không có lấy chút hương khói lửa. "Nấu cơm hả?" Trịnh Tư Nghi xắn tay áo. Trịnh Tư Kỳ tựa lưng vào ván cửa, cười mà như không cười: "Chứ chẳng lẽ em với bé Táo chơi đồ hàng?" "Tới đây tới đây." Chị vừa bước lại vừa nhìn em trai cười hết sức quái đản, nói: "Cởi tạp dề xuống cho chị cậu, ra vẻ trông cũng gớm đấy mà đến cái nồi áp suất cũng không biết đường xài." Ý là chị muốn đích thân xung trận. Trịnh Tư Kỳ bắt chính xác nút thắt dây cởi ra, nghe chị nhắc thẳng như thế bèn nhướng mày, vội tiến về trước hai bước ngăn cản: "Ai đừng đừng đừng, chuyện này trái trời trái đất lắm, chị đừng có nhắc đến!" Đây xem như lịch sử đáng xấu hổ nhất của Trịnh Tư Kỳ Mười mấy năm trước, khi Trịnh Tư Kỳ học lớp mười một. Tết Dương Lịch, viện bảo tàng thành phố biếu chân giò tươi cho nghiên cứu viên. Trịnh Hàn Ông mừng rỡ xách hai hộp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-yen-chi-ashitaka/2866052/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.