Chương 37 Kiều Phụng Thiên rất ít khi bị sốt, mà cho dù có thấy khó chịu, hoặc sốt, hoặc đau đầu, bị gì thì cứ cắm đầu ngủ một giấc dậy là khỏe re. Y tự đưa tay sờ lên trán ướm thử, thấy cũng không nóng mấy. "Đưa cậu đến phòng khám luôn nhé?" "Tôi không đi đâu." Kiều Phụng Thiên xua tay, dựa đầu vào gối trên ghế: "Tôi về nhà nấu miếng nước sôi uống là được." "Nhà hết thuốc à?" Kiều Phụng Thiên nghĩ ngợi, đáp không thấy rõ ràng: "Không nhớ nữa... hình như có? Nhét trong tủ đầu giường, à đâu... thôi để tôi về rồi tìm vậy." Trịnh Tư Kỳ nhìn y, đánh tay lái sang phải: "Lên lầu với tôi." Đây là lần đầu tiên Kiều Phụng Thiên đến nhà Trịnh Tư Kỳ. Khu dân cư không mới nhưng cũng không hề nhỏ, độ phủ xanh cũng kha khá, cây cối rậm rạp thấp thoáng, trên đường chính có hai hàng mộc lan thẳng tắp đang trổ những nụ hoa hình bầu dục nom hệt như những viên ngọc, hương thơm ngọt lan vào ngọn gió đêm. Trịnh Tư Kỳ móc chìa khóa trong túi, bế Trịnh Úc vào lòng. Thấy đầu Trịnh Úc nghiêng ngả trượt dài về dưới tay anh, Kiều Phụng Thiên đưa tay đỡ lấy, cụp mắt thuận tay dịu dàng vén nhúm tóc dính bên miệng cô bé. Trịnh Tư Kỳ tra chìa khóa vào ổ, nhìn Trịnh Úc rồi nhìn Kiều Phụng Thiên, nở nụ cười. Trịnh Tư Kỳ bế Trịnh Úc thay dép, tiếp đó lấy một đôi mới toanh trong tủ ra: "Cậu đi đôi này đi, chắc sẽ hơi lớn. Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-yen-chi-ashitaka/2866075/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.