Chương 38 Ý là bảo mình ngây thơ? Không trưởng thành hả? Hay là lộ sơ hở gì rồi? "Sao thầy lại nói vậy?" Kiều Phụng Thiên nín cả buổi trời, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi anh. "Mọi mặt. Có rất nhiều phương diện ngay cả chính bản thân cậu vẫn chưa cảm giác thấy." Trịnh Tư Kỳ chậm rãi đáp. Kiều Phụng Thiên bật cười, đổi tay cầm bát sứ: "Thầy nói mơ hồ quá." "Vốn ban đầu suy nghĩ này của tôi cũng là nảy lên từ cảm giác thôi, không có gốc rễ căn cứ kết quả. Cậu đòi tôi phải giải thích cho ra nguyên lẽ nên tôi đành trả lời theo cái kiểu sâu xa khó hiểu như thế." Anh dừng một lúc, tiếp đó mỉm cười: "Cậu chỉ cần biết là trong mọi câu từ tôi nói về cậu, có lẽ không khách quan, nhưng đều là lời khen ngợi, tôi chưa bao giờ có ý soi xét hay bình phẩm cậu." Kiều Phụng Thiên thoáng im lặng. Y chưa bao giờ sợ những lời chê bai khó nghe của người khác. Y đã nghe quá nhiều, đến mức thừa sức thản nhiên cho nó lọt từ trai trái qua tai phải. Y không thèm để ý người khác nói gì, cũng không để tâm người ấy để lại dấu vết nông hay sâu trong tim. Thời gian mờ mịt trôi đi, vô số những câu chuyện vụn vặt chồng chất ngần ấy năm đã bị y vo nghiến, tan thành lớp men bồi nơi cõi lòng. Thế nhưng rất hiếm khi có người nói với y điều này. Y cũng chợt nhận ra, dù rằng Trịnh Tư Kỳ cao xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-yen-chi-ashitaka/2866076/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.