Chương 59 Thực tế, Trịnh Tư Kỳ cảm thấy tình yêu không phải sự tồn tại cố hữu và trời sinh đã có sẵn —— Kể cả tình thân cũng vậy. Anh nhớ rất rõ khi Trịnh Úc vừa lọt lòng dài vỏn vẹn bằng cánh tay. Trịnh Tư Kỳ chỉ xem bé con như đứa trẻ mình cần phải chăm sóc cả cuộc đời này. Mà đến cả suy nghĩ bình thường đó cũng dừng lại ở phạm trù một khái niệm trừu trượng mà thôi. Sự thật là Trịnh Tư Kỳ không có trải nghiệm trực quan về tình yêu người cha đong đầy bao la có thể thoắt cái cuộn trào như trong thơ văn hay cốt truyện. Anh không hiểu vốn mình khác với người ta, hay vì người sinh Trịnh Úc ra là Lý Mịch Hàm, người không phải tình yêu đích thực của anh. Phải đến thời gian chung sống từng chút chậm rãi sau đó, Trịnh Tư Kỳ mới dần dần cảm nhận được sự đáng yêu và thơ ngây của Trịnh Úc, cảm nhận được sự dựa dẫm vào mình đầy tự nhiên của bé con, phát giác khuôn mặt bé con khi không còn nhăn nhúm nữa nom giống hệt mình thế kia. Đến khi Trịnh Úc lần đầu ê a bập bõm "Ba, ba", lúc dang tay đòi ẵm bồng, những tình cảm mới chớm nở của anh bắt đầu trổ sinh lớn dần, những nụ hoa lốm đốm mọc ra bắt đầu thành hình. Vậy nên anh vẫn cho rằng nghĩa vụ và tình yêu là hai khái niệm tách biệt, và không nhất thiết cùng tồn tại. Có rất nhiều người nhầm lẫn điều này. Đối xử với Trịnh Úc, anh đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-yen-chi-ashitaka/2866097/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.