Đang ăn cơm, bỗng có người gõ cửa, Phùng Nhất Nhất ngồi ở cuối bàn, đương nhiên là phải đứng lên mở cửa.
Cửa vừa mở, không ngờ người tới là Trịnh Phiên Phiên. Cô gái lại trở nên xinh đẹp rồi! Có lẽ là mùa đông nên khuôn mặt cô ấy tròn hơn một chút, khí sắc có vẻ tốt hơn nhiều. Cô ấy để mặt mộc, chỉ tô ít son lên môi, xinh đẹp đứng đó. Thời tiết lạnh thế này, bởi có cô ấy mà giống như mùa xuân.
“Chị! Chị về rồi!”, Trịnh Phiên Phiên đã tỉnh lược từ “Nhất Nhất”, gọi cô hệt như Phùng Nhất Phàm, rồi nhiệt tình tiến đến ôm cô. Sau khi vào nhà, cô gái lại ngọt ngào gọi “Bác trai, bác gái!”, sau đó trực tiếp phớt là Tạ Gia Thụ, ngọt ngào cất giọng, “Nhất Phàm!”.
Phùng Nhất Nhất thấy khuôn mặt trắng trẻo, anh tuấn của em trai nhà mình thoáng nét ửng hồng khả nghi, sau đó lại thấy cậu chau mày, vô cùng mất kiên nhẫn nói, “Sao em lại chạy đến đây nhanh như vậy hả?”.
Trịnh Phiên Phiên chớp chớp mắt, mặc dù không nói, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được là ý “Bởi vì em nhớ anh mà!”.
Cả gian phòng được cô gái mang đến đầy vị ngọt ngào, ngọt ngào đến mức khiến người ta sặc sụa.
Phùng Nhất Nhất chuyển ghế đến cho Trịnh Phiên Phiên ngồi, hỏi, “Phiên Phiên, em ăn cơm chưa?”.
“Em ăn rồi!”, Trịnh Phiên Phiên nói tự nhiên, thoải mái, “Nhưng canh bác gái nấu ngon vô cùng vô cùng, có thể cho cháu xin một bát không ạ?”.
Mẹ Phùng hiển nhiên không nhiệt tình với Trịnh Phiên Phiên như với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoai-niem/983171/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.