Miệng lưỡi Tạ Gia Thụ vẫn tuyệt vời như thế, biết tỏ ra yếu thế, chứng tỏ lòng anh đã thực sự hối lỗi. Thực ra, ngày hôm ấy, khi trở về chỗ ở, Phùng Nhất Nhất không ở trước mắt, đầu óc anh đã bình tĩnh trở lại, lập tức biết là không ổn. Đặc biệt là cuộc nói chuyện của Phùng Nhất Phàm sau khi cậu mang pizza vào, anh nghe xong, mặc dù ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng thật ra anh đã hối hận đến thắt cả ruột gan rồi.
Lúc nhớ lại, sao anh lại có thể khốn nạn như vậy cơ chứ?
Rõ ràng từng thề rất nhiều lần rằng không được đối xử với cô một cách tùy hứng nữa.
Ngẫm nghĩ lại, dẫu anh có bao nhiêu yêu thích cũng chỉ có thể cất giữ trong lòng. Cô chỉ nhớ chuyện anh đẩy cô ngã, ép cô ăn đồ anh cắn dở.
Hiện giờ, lại thêm mấy câu nói như dao đâm vào lòng cô.
Nhưng thực ra, thực ra là lúc đó, Tạ Gia Thụ quá đỗi vui mừng.
Khi Phùng Nhất Nhất nói cô già rồi không đợi nổi nữa, anh thầm nghĩ: Vậy không phải chỉ còn một lựa chọn là anh thôi hay sao?
Mặc dù không thể trở thành lựa chọn ưu tiên hàng đầu của cô, nhưng được trở thành một sự lựa chọn là tốt rồi.
Giao nộp đáp án đi, kết quả cuối cùng, cột điền tên vẫn viết tên anh là được rồi.
Anh vui mừng như thế, rồi lại vì sự vui mừng ấy mà thấy thương bản thân mình, còn bị đụng chảy máu mũi, đầu óc ong ong, nhất thời nóng vội nên bộp chộp.
Bây giờ, Tạ Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoai-niem/983172/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.