Mộ Dung Triển quyết định rời khỏi nơi đó, cùng Vương Tuyết Thiềm trở lại kinh thành.
Nếu muốn gặp nàng, trừ phi hắn có thể san bằng Hoan Các. Vì một câu này mà hắn biết chính mình phải trở nên cường đại hơn. Nếu không, chỉ sợ có trả giá bằng mạng sống thì cũng khó mà gặp được Dữ Khuynh. Huống chi hắn còn có oan khuất của gia tộc cần phải giải, sao có thể an tâm ở lại nơi này mà chờ đợi một giấc mộng xa xôi không thể với tới.
Vương Tuyết Thiềm chỉ cho rằng hắn đã suy nghĩ cẩn thận, không muốn chờ đợi Dữ Khuynh nữa nên tất nhiên rất vui mừng.
Chờ đến khi Mộ Dung Triển chống quải trượng, miễn cưỡng đi được thì hai người lập tức lên xe ngựa tiến về kinh thành. Trước khi đi, Mộ Dung Triển vẫn đến trước cửa Hoan Các nhìn lên đống kiến trúc nguy nga kia. Hắn an tĩnh ngồi đó nửa ngày, từ biệt lần này, không biết ngày về sẽ là ngày nào.
Xe đi trên đường núi, phía trước bỗng truyền đến tiếng lừa bị roi quất gào lên thảm thiết. Tiếng động này khiến Mộ Dung Triển nhớ tới con lừa đen của Dữ Khuynh vì thế hắn không nhịn được bảo xe ngựa ngừng lại. Lần trước ở trạm dịch hắn không mang con lừa đi theo, hiện giờ không biết nó ra sao rồi. Mỗi khi nghĩ đến việc này thì trong lòng hắn lại có chút tiếc nuối và khổ sở.
Bên đường có một chiếc xe lừa trở củi. Củi được chất thành đống cao như núi, một con lừa đen gầy trơ xương bị cột vào xe. Lúc này con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-cac-hoa/218096/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.