Hắn nhìn ta với ánh mắt tràn đầy cưng chiều và sâu đậm:
"May mắn vì đó là nàng, may mắn nhờ sai sót mà nàng trở thành thê tử của ta."
"Nàng từ nhỏ đã sống gian nan, từ nay về sau, ta sẽ yêu thương và che chở cho nàng, không để nàng phải khổ sở thêm chút nào."
Trong giây phút xúc động, tim ta đau nhói, ta cố tình vùi mặt vào ngực hắn, không muốn để những giọt nước mắt chực rơi xuống.
Đêm tân hôn, ta lén ăn đậu phộng, bị Trương Nhượng mắng té tát, còn Cố Cảnh Ngôn lại thấy ta chân thật, không giấu diếm gì.
Ta đi lại nhảy nhót, ăn uống thoải mái, Trương Nhượng sẽ trách mắng ta không có phong thái của tiểu thư khuê các.
Ta không biết tính sổ sách, Trương Nhượng chỉ biết chê bai ta vụng về, còn Cố Cảnh Ngôn thì lại giao cho ta cả Vương phủ lớn như vậy, dặn quản gia dạy dỗ ta chu đáo từng chút một.
Trương Nhượng chưa từng nghĩ đến, tại sao ta không biết lễ nghĩa.
Vì "bụng no mới biết lễ nghĩa."
Ta chỉ là một thứ nữ nhỏ bé, sống sót còn khó khăn, đâu có thời gian để học cầm kỳ thi họa hay tuân thủ những nghi lễ phức tạp?
Cùng một hành động, nhưng trong mắt Trương Nhượng thì là thô tục, còn trong mắt Cố Cảnh Ngôn thì là đáng yêu.
Cố Cảnh Ngôn xót xa cho ta của quá khứ, yêu thương ta của hiện tại.
Gặp được người tốt, thì ra là một cảm giác như thế này.
Hắn không chỉ lo cho ta cơm ăn áo mặc, mà còn cho ta biết đến tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-doi-phu-quan-mot-chen-tra/283978/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.