Hắn để một tay sau lưng, tay còn lại vô tình hoặc cố ý xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ, đi qua đi lại trước mặt ta.
"Chống lại chiếu chỉ, dám lừa dối bổn vương, cả nhà họ Thẩm không một ai thoát khỏi liên lụy."
Mặt ta tái nhợt, cơ thể như sắp sụp đổ, nhưng vẫn cố lấy can đảm nói:
"Người khác tùy Vương gia xử lý, nhưng liệu có thể tha cho tỷ tỷ của ta không?"
Cố Cảnh Ngôn cúi người xuống, ánh mắt ngang bằng với ta: "Nàng bảo vệ Thẩm Sơ Nguyệt đến vậy sao?"
"Từ nhỏ đến lớn, tỷ ấy là người duy nhất đối xử tốt với ta."
"Hắn lạnh lùng hỏi: "Vậy bổn vương đối xử với nàng không tốt sao?"
Từ khi làm Vương phi, ta được ăn ngon mặc đẹp, đầu cài trâm vàng, đeo bộ khuyên trâm lấp lánh, ra ngoài có xe ngựa thơm ngát, cuộc sống giàu sang phú quý vượt ngoài tưởng tượng.
Dù hạnh phúc này chỉ kéo dài vỏn vẹn ba ngày, ta cũng có thể nhắm mắt mà không hối tiếc.
Ta gật đầu lia lịa, thừa nhận cuộc sống ngắn ngủi nhưng tươi đẹp này.
"Vương gia đối xử với ta rất tốt, là ta không tốt, không nên lừa dối ngài."
Cố Cảnh Ngôn đứng thẳng dậy, biểu cảm lạnh lùng như núi băng của hắn dần tan biến, đôi mày giãn ra, vẻ mặt tăng thêm vài phần tuấn mỹ.
Ta bất giác quên cả dời mắt khỏi hắn.
"Còn quỳ làm gì?"
Hắn thở dài, khẽ xoa đầu ta: "Về nhà thôi, cô bé đáng thương."
Khi ta nhận ra, hắn đã đi vài bước xa.
Ta bước nhanh theo sau, trong lòng không dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-doi-phu-quan-mot-chen-tra/283985/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.