Ngón tay của Cố Cảnh Ngôn khẽ chạm lên môi ta, rồi nhẹ nhàng lau một cái.
Hắn nhìn vào ngón tay mình, "chậc chậc" hai tiếng, rồi bật cười.
Mắt ta tối sầm lại.
Trên ngón tay hắn dính đầy son đỏ của ta, cùng một mảnh vỏ đậu phộng màu hồng mỏng dính.
"Ngon không?" Hắn hỏi.
Ta xấu hổ không biết giấu vào đâu, bèn thuận nước đẩy thuyền, mở chăn ra cho hắn xem:
"Nếu không ngon thì làm sao ta ăn nhiều đến thế?"
Cố Cảnh Ngôn nén cười, thổi nhẹ bên tai ta, giọng điệu có phần trêu chọc, chẳng chút thành thật.
"Quả này ngụ ý sớm sinh quý tử, xem ra Vương phi rất sốt sắng muốn sinh con cho bổn vương rồi."
Ánh mắt ta bất giác rơi xuống một vị trí nhất định trên người hắn, ánh lên sự cảm thông.
Hắn vẫn đang giả vờ.
Nhưng ngay sau đó, ta bị hắn đẩy ngã xuống giường.
Thân hình cường tráng áp sát, che lấp ánh sáng, bóng nến lắc lư, trước mắt chỉ toàn là sắc đỏ hỉ sự.
Hắn tháo thắt lưng của ta, động tác thô bạo, trông như muốn nuốt chửng ta không chút nương tay.
Hắn thực sự làm thật!
Ta hoảng sợ, kêu thất thanh: "Thiếp... thiếp... thân thể thiếp không khỏe, Vương gia xin tha mạng!"
Bàn tay đang nghịch ngợm kia cuối cùng cũng dừng lại, Cố Cảnh Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, nhìn ta với vẻ nhàn nhã:
"Nếu Vương phi không khỏe, sau này nhớ báo trước cho bổn vương."
"Vâng, vâng, vâng."
Từ nay trở đi, chắc ta sẽ thường xuyên "không khỏe".
Sau khi Cố Cảnh Ngôn rời đi, ta mới nhận ra.
Hắn rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-doi-phu-quan-mot-chen-tra/283989/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.