Giang Thuỵ đánh giá người đàn ông từ đầu tới chân, dáng người cao ráo, bề ngoài rất nổi bật, khi nhìn tới cánh tay đang bị bó thạch cao cứng ngắc, lông mày hắn bất giác nâng cao lên, cảm thấy có hơi quen mắt.
Dung Bạch không thích bị người khác kéo qua kéo lại, khẽ giãy giụa: "Muốn nói thì nói, động tay động chân với tôi làm gì?"
"Với bộ dạng kích động đó của cậu, nói cậu còn nghe lọt tai à? Ai không biết còn tưởng cậu đi bắt gian đấy."
Dung Bạch nghiến răng nghiến lợi lườm người trước mặt: "Anh cũng đâu phải tàn phế, tự mình đi lấy thuốc không được à? Còn sợ tôi quỵt tiền anh sao?"
Người đàn ông bị nạt dường như có chút sững sỡ, lập tức cười gằn thành tiếng: "Dung Bạch cậu được lắm!"
Dung Bạch hít sâu một hơi, giọng hoà hoãn lại: "Anh chịu khó đợi chút đi."
Sắc mặt người đàn ông khó coi như đạp trúng phân, không lên tiếng.
"Tôi có việc riêng, cậu có chuyện gì thì giải quyết cho xong với người ta đi." Giang Thuỵ cảm thấy ở đây dây dưa với mấy người này quá mất thời gian, muốn xoay người bước vào thang máy nhưng Dung Bạch vẫn cứ nắm áo hắn mãi không chịu buông, hắn hết cách chỉ biết quay đầu nhìn cậu chòng chọc.
"Cậu thật sự không sao à?" Trong mắt Dung Bạch tràn đầy nỗi lo lắng chân thành, Giang Thuỵ nhìn vào mà một câu nặng lời cũng không thốt ra nổi.
Hắn thấy bực dọc trong lòng, dù gì cũng là bạn bè của Thẩm Cơ Uy, người ta quan tâm bạn mình hắn cũng không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-hon-uat-doan/975300/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.